Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 258




Chương 258

Ngay cả một chiếc lông vũ cũng không để lại cho anh.

Tiêu Kỳ Nhiên muốn đuổi theo, lại bị đám người ngăn cản, quay đầu một cái thì bóng dáng Giang Nguyệt đã khuất mất.

Đoàn Dật Bác nhìn thấy một màn này, nhịn không được cầm ly rượu đi qua, đụng vào khuỷu tay Tiêu Kỳ Nhiên.

“Cậu thật sự muốn cùng Giang Nguyệt chia tay sao?”

“Là anh em với nhau nên tôi nói với cậu một câu công bằng. Cậu đừng chán ghét mà không nghe.” Tựu lượng của Đoàn Dật Bác không cao, uống nãy giờ đã có chút say, nói chuyện cũng không kiêng nể gì:

“Bất kể là khí chất hay ngoại hình, bạn gái nhỏ kia của cậu đều không thể so sánh với Giang Nguyệt.”

“Cho dù là chơi đùa, chúng ta cũng phải chọn thứ tốt để mà chơi, không phải sao?”

Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên nhanh chóng quét qua đám đông, nhưng vẫn không tìm thấy Giang Nguyệt.

“Bớt nhiều chuyện.” Anh thản nhiên bỏ lại ba chữ này, sau đó đi thẳng về phía toilet.

Tuy rằng vừa rồi mặt ngoài bình tĩnh tự nhiên, nhưng khi gặp Tiêu Kỳ Nhiên ở đây, Giang Nguyệt không thể không kinh sợ.

Trong suy nghĩ của cô, hiện tại có nhiều tin tức tiêu cực như vậy, Tiêu Kỳ Nhiên nên ở bên cạnh Tần Di Di mới đúng, mà không phải xuất hiện ở quán bar.

Hơn nữa lúc nãy hình như Tần Di Di cũng không có cùng Tiêu Kỳ Nhiên ở chỗ này.

Giang Nguyệt đứng trước cửa một phòng riêng, hít sâu một hơi, sau khi khôi phục tâm tình, mới gõ cửa hai lần, sau đó đẩy cửa đi vào.

Trần Tư Tề nhìn thấy người ở cửa, khẽ cười một tiếng: “Tới rồi à.”

Giang Nguyệt lễ phép gật đầu, giọng điệu rất chân thành: “Xin lỗi, vừa rồi tôi có chút việc nên tới trễ.”

“Không sao, tôi cũng vừa mới đến không lâu.” Trần Tư Tề ra hiệu cho cô ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện, gương mặt nho nhã mang theo vẻ áy náy: “Chuyện xảy ra quá đột ngột, tôi xin lỗi vì đã hẹn cô tới đây nói chuyện.”

“Tôi cũng vừa mới kết thúc một cuộc xã giao ở quán bar này. Nhưng đúng là gặp ở đây có hơi tùy tiện, xem như tôi chiêu đãi không chu đáo rồi.”

Giang Nguyệt không để ý lắc đầu: “Không sao, ở đâu cũng giống nhau.”

Giang Nguyệt cũng vừa khéo đang ở tương đối gần quán bar này, vốn nghĩ rằng đôi bên sẽ thoải mái, không ngờ lại gặp Tiêu Kỳ Nhiên ở đây.

Trần Tư Tề gọi Giang Nguyệt tới đây để nói về chuyện hợp tác.

Trần Thị có một hạng mục công ích, là một vở kịch dành riêng cho những người cao tuổi ở Bắc Thành, muốn mời Giang Nguyệt tham gia đóng vai chính.

Tuy rằng Giang Nguyệt còn trẻ nhưng được biết đến với khả năng diễn xuất xuất sắc, hơn nữa phong cách của cô không bị hạn chế, vẫn luôn có nhân duyên với người qua đường.

Cho dù là những người lớn tuổi không theo đuổi thần tượng thì vẫn có ấn tượng với cô trên màn ảnh.

“Thời gian được ấn định vào buổi chiều ngày ba mươi Tết, không biết có tiện với cô không?”

Giang Nguyệt suy nghĩ một lát: “Tiện.”