Chương 25
Giang Nguyệt trả lời trôi chảy, khuôn mặt rất thờ ơ, nhìn không ra là nói dối.
Mặc dù, lời nói dối này rất vụng về và đầy sơ hở.
Cô vừa dứt lời, chân mày Tiêu Kỳ Nhiên hơi nhíu lại, sắc mặt đồng thời trầm xuống, đáy mắt nhìn không ra cảm xúc gì.
Tần Di Di ngước mắt lên, rụt rè nhìn Tiêu Kỳ Nhiên, thăm dò hỏi: “Tiêu tổng, là như vậy sao?”
“Ừ, đúng là mới tới không bao lâu.”
Giọng điệu Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhạt, chỉ đơn giản là tiếp tục theo lời nói dối của Giang Nguyệt:
“Tôi bàn bạc kế hoạch giảng dạy mà chị Giang Nguyệt của cô làm cho cô.”
Giang Nguyệt trong thầm tự mắng, cô bàn bạc kế hoạch với ‘tiểu quái vật’ của anh thì có.
Thấy Tiêu Kỳ Nhiên cũng nói như vậy, Tần Di Di như thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa nở nụ cười, đi tới túm lấy vạt áo của Tiêu Kỳ Nhiên, thân mật dựa vào hắn.
“Dọa em sợ chết được. Em còn tưởng Tiêu tổng là bạn trai của chị Giang Nguyệt đó.”
Trong giọng nói của cô nàng không giấu được sự vui mừng.
Tiêu Kỳ Nhiên thần sắc lười biếng, thuận miệng trả lời: “Đừng nghĩ nhiều, tôi và cô ấy không có bất kỳ quan hệ gì.”
Ngón tay Giang Nguyệt bị tay áo ngủ che khuất khẽ cuộn lại.
“Hôm nay dẫn Di Di làm quen một chút nội dung cơ bản, buổi tối tôi đến đón cô ấy.”
Tiêu Kỳ Nhiên lười biếng bỏ lại câu này, liền trực tiếp đi ra ngoài.
Nhìn người đàn ông tiêu sái rời đi, Giang Nguyệt trong lòng bất đắc dĩ nhưng lại không có biện pháp, đành phải để Tần Di Di đi vào:
“Cô ở phòng khách chờ tôi một lát, tôi đi thay quần áo. Sau đó chúng ta đến phòng tập.”
Tần Di Di ngoan ngoãn đồng ý, ngồi trên sô pha trong phòng khách kiên nhẫn chờ đợi.
Trong lúc chờ đợi, ánh mắt cô tò mò nhìn quanh nhà, nhìn thấy mọi thứ đều đầy mới lạ, cho đến khi thoáng thấy chiếc áo sơ mi nam treo trên bàn ăn, sắc mặt cô trở nên có chút khó coi.
Hình thêu tay trên tay áo cho thấy đó là áo sơ mi của Tiêu Kỳ Nhiên. Nó hiện tại nhăn nhúm, có dấu vết vận động kịch liệt.
Lúc cô ngoảnh mặt đi, vừa quay đầu liền nhìn thấy Giang Nguyệt đã thay quần áo từ trong phòng ngủ đi ra.
Tầm mắt hai người va chạm, Tần Di Di sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười đơn thuần vô hại, “Chị Giang Nguyệt, động tác của chị thật nhanh.”
Giang Nguyệt gật đầu, không nói thêm gì, hai người trực tiếp chạy tới phòng tập của Giang San.
Tuy rằng việc dạy múa này cũng không phải Giang Nguyệt chủ động muốn nhận. Nhưng nếu đã nhận, cô đương nhiên phải nghiêm túc mà dạy.
Một buổi chiều trôi qua, chỉ đơn giản là làm mấy động tác cơ bản, Tần Di Di cũng đã khổ không thể tả.
Cô mấy lần muốn nói bỏ cuộc giữa chừng, nhưng đối diện với gương mặt lạnh lùng của Giang Nguyệt, không thể không nuốt xuống.
Giang Nguyệt có chú ý tới cảm xúc lên xuống của Tần Di Di, giọng nói của nàng trầm xuống: