Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 246




Chương 246

Biểu cảm vô cùng đáng thương.

Tiêu Kỳ Nhiên dỗ dành Tần Di Di hồi lâu, đồng ý sẽ giúp cô ta tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau nên cô ta yên tâm, trước khi đi còn túm lấy góc áo anh cầu xin: “A Nhiên, em cảm thấy chỗ này của em không an toàn.”

Tiêu Kỳ Nhiên nghiêng mắt nhìn về phía tần Di Di: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Tần Di Di cắn môi, tim đập thình thịch, nhưng cô ta vẫn cúi đầu, thấp giọng nói: “A Nhiên, em muốn sống cùng với anh.”

“Chỉ có sống chung với anh thì em mới có thể an tâm được.”

Nói đến đây, cô ta ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn nước rất ngoan ngoãn, giống như một con thỏ trắng nhỏ được mọi người nhào nặn:

“Được không anh?”

Vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên ngưng lại.

Một lúc lâu sau, Tiêu Kỳ Nhiên xoa đầu Tần Di Di, giọng nói rất ôn hòa: “Tôi sẽ cử người tới canh giữ gần nhà em, em ngoan ngoãn ở lại đây.”

Nghe được ý từ chối trong lời nói của anh, trong mắt Tần Di Di hiện lên vẻ mất mát, vẫn không cam lòng: “A Nhiên, em không thể ở cùng anh sao?”

“Chị Giang Nguyệt đã chuyển ra khỏi Thụy Uyển rồi, không thể cho em qua đó với anh sao?”

Tần Di Di còn nắm góc áo anh, trong mắt hơi cầu xin: “A Nhiên, em muốn mỗi ngày đều được gặp anh.”

“Điều ước duy nhất của em là mỗi khi nhắm mắt lại hay mở mắt ra đều có thể nhìn thấy anh. Anh đồng ý với em được không?”

Tiêu Kỳ Nhiên rũ mắt xuống, đối mặt với ánh mắt của Tần Di Di.

Giang Nguyệt được tài xế đưa về Thụy Uyển, trước khi xuống xe cô còn lễ phép nói cảm ơn tài xế.

Tài xế vui vẻ: “Giang tiểu thư, cô là người dịu dàng nhất mà tôi từng gặp. Cô không cần phải nói cảm ơn đến những người như tôi, tôi chỉ là tài xế giúp người ta lái xe mà thôi.”

Giang Nguyệt nghiêng người về phía trước, giơ tay vén lọn tóc gãy bên tai, nói một cách dịu dàng: “Anh lái xe vất vả cả đoạn đường rồi, nói một câu cảm ơn là điều tôi nên làm.”

“Trên đường có tuyết đọng, anh lái xe cẩn thận một chút.”

Trong mắt Giang Nguyệt, không có sự phân biệt thân phận hay địa vị, mọi người chỉ làm việc chăm chỉ để kiếm sống mà thôi.

Tất cả đều xứng đáng nhận được lời cảm ơn và sự tôn trọng.

Giang Nguyệt cũng không nhất định phải trở về Thụy Uyển, nhưng ngày hôm qua cô qua đêm ở đây nên có vài thứ rơi ở chỗ này.

Cô không muốn sau này lại phải tìm cơ hội để tới đây một chuyến, đến lúc đó lại gặp mặt Tiêu Kỳ Nhiên, lại thêm một số phiền toái không cần thiết.

Giang Nguyệt thay giày ở cửa, đi vào phòng ngủ bỏ quần áo và phụ kiện ngày hôm qua vào trong túi, đảm bảo không bỏ sót thứ gì rồi chuẩn bị rời khỏi Thụy Uyển.

Đúng lúc này, Tô Gia Lan lại gọi điện thoại cho cô.

Trái tim Giang Nguyệt đập dữ dội.

Cô ngập ngừng vài giây, nhưng vẫn nối máy: “Xin chào, Tiêu phu nhân.”