Chương 244
…
Người lái xe ăn trưa gần đó, khi đến gần xe thì phát hiện trong xe thỉnh thoảng rung lắc, hình như có người bên trong.
Anh ta đi tới hai bước, bỗng nhiên lại ý thức được chuyện gì đang xảy ra thì lập tức cúi đầu đi ra xa, hòan toàn không dám đi qua quấy rầy.
Trên đường về, từ mặt đến cổ Giang Nguyệt đều đỏ bừng, cô cuộn mình trong lòng người đàn ông, không dám ngước mắt lên nhìn tài xế phía trước.
Trái lại, vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên lại rất vui vẻ, ngồi ở hàng ghế sau cùng với Giang Nguyệt, cởi âu phục ra đắp lên người cô, quấn cô kín mít, anh không muốn để lộ ra bất cứ khoảng da nào của cô.
Không muốn để cho người ta nhìn thấy dù chỉ một chút.
Đến khi sắp tới trung tâm Bắc Thành, tài xế mới hỏi một cách cẩn thận: “Tiêu tổng, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhạt, vẻ mặt rất bình tĩnh: “Đưa tôi đến cục cảnh sát trước, sau đó cậu đưa Giang Nguyệt về Thụy Uyển.”
Giang Nguyệt ở trong ngực anh, nghe được anh muốn tới cục cảnh sát thì khẽ run lên, cơ thể nóng rực vừa rồi như nguội đi.
Vài giây sau, cô mới nhẹ nhàng mở miệng: “Anh… về Thụy Uyển với tôi được không?”
“Anh… về Thụy Uyển với tôi được không?”
Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu, rũ mắt nhìn cô.
Vai người phụ nữ vẫn lộ ra bên ngoài âu phục, làn da trắng nõn có chút chói mắt.
Ngay khi anh đang suy nghĩ thì điện thoại vang lên, là Tần Di Di gọi tới.
“A Nhiên, anh tới đâu rồi?”
Giọng nói tinh tế của cô gái truyền ra từ điện thoại, Giang Nguyệt ở trong ngực anh có thể nghe thấy rõ ràng từng câu từng chữ.
Tiêu Kỳ Nhiên tựa lưng vào ghế, quai hàm của người đàn ông rõ ràng, yết hầu hơi lên xuống: “Vừa đến trung tâm thành phố.”
Anh thoáng cúi đầu, nhìn đôi mắt xinh đẹp của Giang Nguyệt, lại nói:
“Đến ngay đây.”
Ba chữ nhẹ nhàng, rất tùy ý.
Thế nhưng lời này cũng đủ biểu thị ý tứ anh sẽ từ chối yêu cầu vừa rồi của Giang Nguyệt.
Đến khi cúp máy, tay của Tiêu Kỳ Nhiên tùy ý đặt lên cửa sổ xe, sắc mặt lạnh lùng, nói với tài xế: “Về Thụy Uyển trước.”
Đây nên được coi là sự thỏa hiệp của anh ta phải không? Cùng cô trở về Thụy Uyển trước, sau đó đến cục cảnh sát đón Tần Di Di.
Giang Nguyệt thu hồi ánh mắt, khóe môi nhếch lên vẻ tự giễu.
Đáng lẽ cô phải đoán ra.
Mặc dù cô đã đi theo Tiêu Kỳ Nhiên nhiều năm như vậy nhưng anh cũng chưa từng thừa nhận thân phận của cô trước mặt người nhà.
Tuy nhiên Tiêu Kỳ Nhiên lại thản nhiên hào phóng nói thích Tần Di Di.
Mức độ quan trọng của cả hai có thể được nhìn thấy ngay lập tức.
Dường như tất cả mọi thứ đều đã có manh mối.