Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 242




Chương 242

Giang Nguyệt không có hứng thú ăn tiếp, sau khi nghe vậy lập tức bỏ đũa xuống, đi tới phía sau Tô Gia Lan, đẩy xe lăn lại đưa bà trở về gác xép.

Khi đi ngang qua phòng làm việc, cô còn có thể nghe được tiếng cãi vã của hai cha con ở bên trong.

“Nếu anh tiếp tục làm loạn ở bên ngoài thì đừng về cái nhà này nữa!”

Cửa phòng không được đóng chặt, Giang Nguyệt vừa định đẩy nhanh Tô Gia Lan đi qua thì bên trong bỗng nhiên truyền đến một câu trách cứ của Tiêu Viễn Phong:

“Anh mau chóng phủi sạch quan hệ với Giang Nguyệt đi, không được thì cho thêm chút tiền đuổi đi.”

Giang Nguyệt ngẩn ra, lông mi khẽ rũ xuống.

Cô đi theo Tiêu Kỳ Nhiên Nhiều năm như vậy chỉ đổi lại một câu “Cho thêm chút tiền đuổi đi”.

Thật là một mối quan hệ lố bịch và tầm thường.

Động tác đẩy xe lăn của cô cũng khựng lại vài giây, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, đưa Tô Gia Lan trở lại phòng ngủ với vẻ tự nhiên.

“Tiêu phu nhân hãy nghỉ ngơi thật tốt, tôi đi xuống trước.” Giọng điệu của Giang Nguyệt bình tĩnh, xoay người chuẩn bị rời khỏi phòng.

“Giang Nguyệt, từ thái độ của cha A Nhiên thì cô chắc cũng có thể nhìn ra được.” Tô Gia Lan bỗng nhiên thở dài:

“Làm con dâu của nhà họ Tiêu không phải là chuyện dễ dàng, huống hồ thân phận của A Nhiên rất đặc thù, nhà họ Tiêu cũng chỉ có một đứa con trai là nó.”

“Cô là một đứa trẻ thông minh, cái gì nên, cái gì không nên, cô hiểu phải không?”

Giang Nguyệt ngơ ngác đứng tại chỗ.

Thật lâu sau, cô mới gật đầu một cách miễn cưỡng: “Tôi hiểu, cảm ơn phu nhân đã nhắc nhở.”

Khi từ trong thư phòng đi ra, sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên cực kỳ âm trầm, giữa hai lông mày hiện lên vẻ lạnh lẽo.

Nói chính xác thì kể từ lúc trở lại nhà họ Tiêu, tâm trạng của anh đã luôn u ám.

Anh không muốn trở về nhà họ Tiêu. Nhưng mỗi lần lại không thể không trở về.

Khi đi ngang qua Giang Nguyệt đang ngồi trên ghế sô pha, Tiêu Kỳ Nhiên khẽ nói một câu:

“Đi thôi.”

Giang Nguyệt lập tức đứng dậy đi theo.

Từ tốc độ bước chân có thể nhìn ra được tâm trạng của Tiêu Kỳ Nhiên rất phiền não, Giang Nguyệt phải chạy một chút mới có thể đuổi kịp anh.

Khi đến chiếc xe đậu ngoài cổng biệt thự của nhà họ Tiêu, bước chân người đàn ông mới dừng lại.

Giang Nguyệt cuối cùng cũng đuổi kịp, chuyển động nhanh khiến hơi thở của cô trở nên dồn dập, cô đứng sau lưng anh, từ từ điều chỉnh lại hơi thở.

Quai hàm của Tiêu Kỳ Nhiên cứng rắn, cổ áo sơ mi cởi ra hai nút áo, có phần không kiềm chế được.

Anh lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, hít mạnh một hơi, khói thuốc phả ra từ đôi môi mỏng, lập tức làm mờ đi đôi mắt dài và hẹp của anh.

Tiêu Kỳ Nhiên đút một tay vào túi quần, bình tĩnh nhìn Giang Nguyệt.

Giang Nguyệt chỉ lẳng lặng đứng trước mặt mà nhìn anh.

Cả hai đều im lặng, không ai mở miệng nói câu nào.