Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 241




Chương 241

Vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh, đôi môi mỏng hơi nhếch lên: “Đúng là có một cô gái như vậy, con rất thích.”

Nghe vậy, tay đang cầm ly của Giang Nguyệt bỗng nhiên siết chặt.

Nghe được anh thừa nhận, Tiêu Viễn Phong càng lạnh lùng, giọng điệu không vui: “Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, đừng giao du với những người phụ nữ có lai lịch không rõ ràng.”

“Không phải ai cũng có thể vào cửa nhà họ Tiêu.” Ông ta nói một cách lạnh lùng, dáng vẻ của một trưởng bối nghiêm nghị:

“Chơi đùa thì có thể, nhưng phải cắt đứt sớm một chút, nghe rõ chưa?”

Những lời này đang nói đến Tần Di Di, trên thực tế cũng đang nhắc nhở Giang Nguyệt. Người như họ không có khả năng gả vào nhà họ Tiêu.

Đối với lời cảnh cáo của Tiêu Viễn Phong, Tiêu Kỳ Nhiên lộ vẻ lười biếng, bưng cốc nước lên uống một hớp, căn bản không có ý định để lời cảnh cáo của cha mình trong lòng.

Ngay lúc này, điện thoại đặt trên mặt bàn bỗng nhiên vang lên.

Giang Nguyệt và Tiêu Kỳ Nhiên ngồi gần nhau, cô nhanh chóng nhìn lướt qua tên người gọi.

“Xin lỗi, con nghe điện thoại một chút.”

Đôi môi mỏng của Tiêu Kỳ Nhiên hơi cong lên, ánh mắt lơ đãng nhìn mặt Tiêu Viễn Phong, ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn một cái, trực tiếp nghe điện thoại trên bàn ăn.

“Ừ, tôi nghe.”

“Tôi sẽ nhanh về thôi, Di Di ngoan một chút, nghe lời.”

“Cho tôi hai tiếng, tôi đến ngay.”

Nghe được sự thân thiết và cưng chiều trong lời nói của anh, sắc mặt Tiêu Viễn Phong trầm xuống cực điểm, đập mạnh lên mặt bàn một cái, chiếc đ ĩa trên bàn phát ra âm thanh lanh lảnh:

“Tiêu Kỳ Nhiên, anh đúng thật là vô pháp vô thiên!”

Nghe thấy tiếng gầm nhẹ của cha mình, Tiêu Kỳ Nhiên lập tức ngước mắt lên, nhưng cũng đã kịp kết thúc cuộc gọi này:

“Bố cũng muốn nhúng tay vào chuyện con đang hẹn hò với ai sao?”

Khóe môi anh khẽ nhếch, lộ ra một chút khinh thường, dường như đang khiêu khích uy quyền của cha mình.

“Anh!” Trong mắt Tiêu Viễn Phong lộ ra lửa giận, đứng dậy phất tay áo rời khỏi bàn ăn, quay đầu hét một tiếng: “Tiêu Kỳ Nhiên, anh theo tôi đến thư phòng!”

Giang Nguyệt cúi đầu, cô cũng không xa lạ gì với cảnh tượng như vậy.

Bốn năm rồi, Tiêu Kỳ Nhiên và Tiêu Viễn Phong chưa từng ngồi trên bàn ăn mà ăn uống một bữa cơm ngon lành.

Không phải chiến tranh lạnh, thì là cãi vã.

Trong trí nhớ của Giang Nguyệt, hai cha con này chưa bao giờ bình yên.

Tiêu Kỳ Nhiên và cha anh không hòa thuận cũng không phải ngày một ngày hai, mấy người khác cũng thành thói quen, tiếp tục ngồi vào bàn ăn cơm.

Dưới sự hầu hạ của người giúp việc, Tô Gia Lan ăn xong bữa ăn, dùng khăn giấy lau khóe miệng một cách ưu nhã rồi mới nói một câu:

“Giang Nguyệt, nhờ cô đưa tôi trở về phòng.”