Chương 24
Giang Nguyệt mím môi, cũng kéo ghế ngồi xuống ăn sáng.
Kính koong!
Bầu không khí thoải mái hiếm có đột ngột bị phá vỡ bởi tiếng chuông cửa.
Sáng nay không có lịch trình, chị Trần trước khi đến gặp sẽ gọi điện thoại trước, không thể là người của chị ấy.
Tiêu Kỳ Nhiên bình thường chỉ có một mình, nhất là khi anh ấy đến chỗ cô, không ai dám tới quấy rầy hắn.
Giang Nguyệt liếc nhìn Tiêu Kỳ Nhiên, hắn giống như cái gì cũng không nghe thấy, tiếp tục ăn sáng.
Thấy thế, Giang Nguyệt đành phải đứng dậy mở cửa.
Tần Di Di đứng trước mặt cô, trên mặt tràn ngập nụ cười ngây thơ hồn nhiên: “Chị Giang Nguyệt, chào buổi sáng!”
Phong cách ăn mặc của Tần Di Di tràn ngập không khí trong khuôn viên trường, lớp trang điểm cũng ngọt ngào, tinh tế. Toàn thân còn tản mát mùi dâu tây.
Trái ngược hoàn toàn với Giang Nguyệt đang mặc đồ ngủ, gương mặt giản dị.
Giang Nguyệt đứng tại chỗ, vốn định mở miệng chào hỏi, nhưng ánh mắt cô nàng lại không ngừng liếc vào bên trong.
Giang Nguyệt nhướng mày, lạnh giọng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Tần Di Di nghe được trong giọng nói của Giang Nguyệt không vui, nhưng vẫn làm bộ như không nhìn ra, tươi cười ngọt ngào:
“Hôm qua Tiêu tổng nói, từ hôm nay trở đi, chị Giang Nguyệt sẽ dạy em múa cổ điển. Em muốn biểu hiện tích cực một chút, nên liền tới tìm chị ạ.”
Nói xong, cô nàng cúi đầu nhìn thấy đôi giày da của nam đặt ở cửa chính, ngạc nhiên hỏi:
“Chị Giang Nguyệt, bạn trai chị ở bên trong sao?”
Giang Nguyệt vẫn đứng ở cửa như trước, giương mắt nhàn nhạt nhìn Tần Di Di trên mặt mang theo nụ cười đơn thuần.
Cô chỉ cảm thấy buồn cười.
Tần Di Di quả nhiên là đã phát huy diễn xuất được học vô cùng nhuần nhuyễn.
Người đàn ông trốn trong phòng là ai, tối hôm qua điện thoại kia không phải đã nói cho cô nàng biết rồi sao?
Giang Nguyệt không nói lời nào, trên mặt Tần Di Di vẫn là nụ cười vô hại như trước, chờ cô trả lời.
Hai người cứ giằng co như vậy, thẳng đến khi mặt Tần Di Di sắp cứng đờ, người đàn ông trong phòng mới đi tới, ánh mắt rơi vào trên người Giang Nguyệt.
Trong nháy mắt nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên, sắc mặt Tần Di Di nhất thời trở nên khẩn trương, giọng điệu không còn bình tĩnh như lúc vừa rồi, mà rất mất tự nhiên, trở nên bối rối:
“Tiêu tổng, anh… Sao anh lại ở đây?”
Tiêu Kỳ Nhiên khẽ ừ một tiếng, ánh mắt như có như không nhìn Giang Nguyệt một cái.
Giống như đang chờ lời giải thích của cô.
Giang Nguyệt suy đoán Tiêu Kỳ Nhiên Nhất định muốn ở trước mặt Tần Di Di vứt bỏ quan hệ với cô, trong lòng lập tức hiểu rõ, cô nói:
“Tiêu tổng đến đây sớm hơn cô một chút, đến nói với tôi về chuyện dạy cô học múa cổ điển.”