Chương 229
“Nhưng tôi cảm thấy không thích hợp.” Sắc mặt Giang Nguyệt vẫn không thay đổi: “Cô nam quả nữ ở chung một nhà thật sự là không ổn.”
Nói xong, cô liền muốn đẩy Tiêu Kỳ Nhiên ra, định mở cửa đi ra ngoài.
Cô đồng ý đến đây, không phải vì muốn ngủ với Tiêu Kỳ Nhiên một đêm, mà cô đến đây để giải thích rõ ràng mọi chuyện.
“Tiêu tổng, cám ơn vì tất cả những gì anh đã làm cho tôi, vậy nên tôi đồng ý với anh sẽ trở về nhà họ Tiêu ứng phó đám thân thích của anh. Nhưng tối nay tôi sẽ không ở lại đây.”
Cô nhìn lên đồng hồ: “Bác sĩ nói tôi cần nghỉ ngơi điều độ, không thể làm việc mệt mỏi, tôi đi trước.”
Nói xong, cô đeo khẩu trang và kính râm, chuẩn bị bắt taxi về chỗ ở của mình.
Nhưng cô không ngờ rằng chỉ trong thời gian nói chuyện ngắn ngủi như vậy mà tuyết đã rơi dày ở bên ngoài.
Rõ ràng buổi chiều mặt trời vẫn chiếu sáng rực rỡ, nhưng đến chạng vạng lại có tuyết rơi dày.
Bông tuyết nhanh chóng bao phủ mặt đất, tạo thành một lớp sương trắng mỏng manh, hơi lạnh đột ngột quét qua cả con phố.
Bởi vì trời tuyết rơi, toàn bộ thành phố trở nên mờ sương, thoạt nhìn trông rất buồn.
Vốn dĩ Giang Nguyệt ở trong bệnh viện không mặc quần áo dày.
Giờ phút này đứng ở bên ngoài vài phút, cô liền lạnh đến run rẩy, ngón tay cũng bị đông lạnh đỏ bừng, chóp mũi cũng nhiễm lạnh.
Thụy Uyển vốn là khu dành riêng cho giới nhà giàu, rất ít xe cộ và người qua lại, bình thường đã rất khó đợi được taxi, huống chi là ngày tuyết rơi.
Giang Nguyệt cúi đầu, giấu nửa khuôn mặt vào trong cổ áo khoác, đôi mắt nhìn chăm chú xuống đường, chờ mong có một chiếc taxi có thể đi qua.
Cô vốn đã gầy, mấy ngày trong bệnh viện càng khiến cô trông yếu ớt hơn, đứng ở ven đường, cả người cô có vẻ mảnh khảnh lại đơn bạc.
Nhưng cô vẫn ngoan cố đứng đó, chỉ trong chốc lát, thân thể cô đã bị tuyết bao phủ.
Giang Nguyệt không nhớ rõ mình đã đợi bao lâu, đợi cho đến khi ngón tay tê dại, chiếc mũi đau nhức, khắp người sắp không có tri giác, thì người đàn ông hai tay đút túi quần dừng lại trước mặt cô.
Tuyết đã rơi rất dày, bước chân đi trên tuyết phát ra tiếng kẽo kẹt.
Khiến người ta cảm thấy xao động.
Giang Nguyệt vẫn cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy một đôi giày da đen nhánh dưới đôi chân dài, trên đó còn có một ít bông tuyết.
Thân hình anh cao lớn, khí tức thuộc về anh từ trên cao truyền xuống từng chút một.
“Giang Nguyệt, theo tôi trở về.”
Giọng nói của anh nghiêm túc, thông qua bông tuyết với gió lạnh, cô nghe rõ từng chữ của Tiêu Kỳ mới nói: “Theo tôi trở về nhà.”
Trái tim Giang Nguyệt đột nhiên đập loạn xạ.
Cô biết rõ những lời này của Tiêu Kỳ Nhiên không mang hàm nghĩa khác, nhưng khi nghe xong, cô vẫn không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Cô đã chờ đợi thật lâu, vậy mà đợi đến cuối cùng người đến vẫn là Tiêu Kỳ Nhiên.