Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 221




Chương 221

Xét về độ trong sáng, Tần Di Di cũng không phải là cô gái thuần khiết nhất mà anh từng thấy.

Vốn dĩ Giang Nguyệt sắp ngủ thiếp đi nhưng lại bị hai người này quấy rầy, cơn buồn ngủ của cô cũng biến mất, cô phiền não túm tóc, bấm điện thoại một cách nhàm chán.

Cô cũng có chú ý đến tin tức giải trí gần đây, khi thấy Tần Di Di xuất hiện, cô liền đoán được ý đồ của đối phương.

Qua vài phút, cửa phòng lại bị đẩy ra một lần nữa, nhưng lần này chỉ có một mình Tiêu Kỳ Nhiên.

Trong nháy mắt hai người nhìn nhau, Giang Nguyệt dời mắt đi trước.

Ngữ khí Tiêu Kỳ Nhiên vẫn thờ ơ như trước: “Giang Nguyệt, chúng ta nói chuyện.”

Giang Nguyệt: “Nếu như là về vấn đề dư luận gần đây của Tần Di Di thì tôi và Tiêu tổng không có gì để nói.”

Tiêu Kỳ Nhiên cũng không bất ngờ với phản ứng của cô, nhàn nhạt nói: “Chỉ là nhờ cô ra mặt làm rõ.”

Làm rõ?

Giang Nguyệt nhịn không được cười, bởi vì dây thanh quản của cô còn chưa khôi phục hoàn toàn nên khi cười lại động đến cổ họng, lập tức ho khan.

Thấy thế, Tiêu Kỳ Nhiên đưa ly nước qua, nhưng lại bị cô nhẹ nhàng đẩy ra.

Sắc mặt Giang Nguyệt lạnh lùng, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Tin tức là thật, báo cáo cũng không sai, cần phải làm rõ cái gì?”

Cô vừa dứt lời, người đàn ông giật mình vài giây, sau đó nhịn không được cười nhạo, khóe môi hơi nhếch lên: “Giang Nguyệt, cô thật biết vận dụng những gì mình học được.”

“Đều là do Tiêu tổng dạy dỗ tốt.” Giang Nguyệt mặt không đổi sắc đáp lại.

Những lời này là lúc đó Tiêu Kỳ Nhiên nói về scandal giữa cô và Tống Du, hiện tại chẳng qua cô chỉ là trả lại cho anh mà thôi.

“Chúng ta không nói đến scandal trước đó.” Tiêu Kỳ Nhiên xoa đuôi lông mày, hiển nhiên không có ý định tiếp tục đề tài này với cô: “Cuối tuần sau là sinh nhật Tiêu Viễn Phong, cô nhớ chuẩn bị.”

Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên trở nên hơi lạnh lùng, vẻ mặt mang theo không kiên nhẫn.

Lông mi Giang Nguyệt rũ xuống, nghe được những lời này, ánh mắt dừng lại một giây, lông mày khẽ cau lại.

“Tôi phải chuẩn bị cái gì?”

Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu, giọng điệu bình tĩnh: “Theo tôi trở về nhà tham gia yến tiệc của nhà họ Tiêu.”

Giang Nguyệt ghé mắt nhìn qua, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Giọng điệu của người đàn ông này rất thản nhiên, trên mặt không có biểu cảm gì: “Có gì mà kinh ngạc như vậy, đây cũng không phải là lần đầu tiên.”

Chuyện này là sự thật.

Bốn năm qua, mỗi năm Giang Nguyệt đều cùng Tiêu Kỳ Nhiên trở về tham gia yến tiệc của nhà họ Tiêu.

Mấy ngày trước Giang Nguyệt còn xem lịch, biết sắp tới sinh nhật Tiêu Viễn Phong.

Giang Nguyệt nhớ rõ mọi thứ về Tiêu Kỳ Nhiên, bao gồm cả các thành viên trong gia đình anh.

Trong phòng bệnh yên tĩnh, chỉ có giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên quanh quẩn.

Giang Nguyệt sững sờ vài giây.