Chương 220
Thân hình cao lớn của Tiêu Kỳ Nhiên đứng ở một bên, sắc mặt rất bình tĩnh.
Giang Nguyệt giơ tay ấn lông mày, ngữ khí thanh đạm: “Thành ý của cô tôi nhận. Hai người về đi, tôi muốn đi ngủ.”
Tiêu Kỳ Nhiên mím môi, mặt mày trở nên lạnh lùng đảo mắt nhìn cô: “Đây là thái độ cô đối xử với những người có lòng tốt đến thăm cô sao?”
Tần Di Di vội vàng xua tay, thanh âm thấp hơn: “A Nhiên, không sao đâu. Hiện tại chị Giang Nguyệt cần nghỉ ngơi, chúng ta nên đi thôi.”
Cô kéo Tiêu Kỳ Nhiên đi ra ngoài, trước khi đi còn cố ý cúi chào Giang Nguyệt: “Em biết lúc ấy chị Giang Nguyệt là vì bảo vệ em mới phải làm vậy, là em hiểu lầm chị. Thật sự rất xin lỗi chị!”
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Tần Di Di nhướng mày, trên bày mặt ra vẻ áy náy và đau khổ: “A Nhiên, em cảm thấy chị Giang Nguyệt sẽ không tha thứ cho em, chị ấy căn bản không hề muốn nói chuyện với em.”
Tiêu Kỳ Nhiên không tiếp lời, đi hai bước, rồi dừng tại chỗ: “Di
Di về trước đi, tôi sẽ nói chuyện với cô ta.”
“Như vậy có phải không tốt lắm đúng không?” Tần Di Di cắn môi, trong giọng nói có chút do dự: “Hay là thôi đi, em cảm thấy chị Giang Nguyệt sẽ không đồng ý đứng ra giải thích tin đồn.”
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẻ mặt cô ta rõ ràng là có chút bất đắc dĩ.
Hôm nay cô ta tới thăm Giang Nguyệt là giả, muốn để Giang Nguyệt hỗ trợ ra mặt giải quyết với dư luận mới là thật.
Không biết là thiếu gia hay tiểu thư nhà nào đã âm thầm tiết lộ với truyền thông rằng chính Tần Di Di đã ép Giang Nguyệt uống hết một ly rượu mạnh ở đại sảnh vào đêm hôm đó.
Dù sao cả Bắc Thành đều biết Giang Nguyệt từng là viên ngọc quý trên tay Tiêu Kỳ Nhiên, bây giờ lại xuất hiện niềm vui mới là Tần Di Di.
Mối quan hệ phức tạp giữa ba người vốn đã hấp dẫn, sự việc này vừa xảy ra, các phương tiện truyền thông đã đua nhau thêm mắm dặm muối đưa tin.
Tất cả mọi người trên mạng đều đang nói rằng Tần Di Di đang bức chính cung hạ vị, tận lực diễu võ dương oai bắt nạt Giang Nguyệt.
Lời chửi mắng xuất hiện ở khắp nơi, danh tiếng của Tần Di Di bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng.
Lần này sở dĩ cô ta tới đây chính là đặc biệt yêu cầu Giang Nguyệt ra mặt bác bỏ tin đồn.
“Tôi sẽ xử lý.” Âm thanh Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhạt, trong giọng nói mang theo vài phần thờ ơ: “Cho dù Giang Nguyệt không muốn ra mặt thì tôi cũng sẽ có cách giải quyết.”
Nghe được câu này, sương mù trong mắt Tần Di Di nhất thời biến mất, lập tức kéo cánh tay Tiêu Kỳ Nhiên: “A Nhiên, em biết anh tốt nhất mà!”
“Thông qua lần này, em cũng có được một bài học.” Tiêu Kỳ Nhiên chậm rãi mở miệng, “Đó là phải suy nghĩ rõ ràng rồi mới hành động, điểm này Giang Nguyệt thành thục hơn em.”
“Em biết rồi.” Tần Di Di rũ mắt, luống cuống tay chân: “Sau này em nhất định không xúc động như vậy nữa.”
Nói xong, cô ta lại túm lấy góc áo của anh một ách đáng thương: “A Nhiên thật hung dữ, thật đáng sợ.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn lướt qua cô ta một cái, ngữ khí bất giác hòa hoãn lại: “Tôi không có ý gì khác, chỉ hy vọng em có thể thành thục hơn một chút.”
Tần Di Di ngửa mặt, chớp chớp đôi mắt to: “Nhưng không phải A Nhiên thích con gái đơn thuần hơn sao?”
Nghe được câu này, Tiêu Kỳ Nhiên khựng lại hai giây, hơi xuất thần.