Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 216




Chương 216

Ngón tay thon dài của anh kẹp điếu thuốc, tùy ý đặt ở trên cửa sổ, ngữ khí lạnh lùng: “Không cần.”

Giang Nguyệt không biết mình đã hôn mê bao lâu.

Trong bóng tối, cô chỉ cảm thấy khát nước, khát đến cổ họng giống như đang bốc khói, dạ dày cũng đau dữ dội, giống như có hàng ngàn người đang đá vào bụng cô.

Cũng không biết qua bao lâu, cái loại cảm giác đau đớn khiến cô chết đi sống lại mới dần dần tiêu tan, tra tấn cô đến kiệt quệ.

Lần trước khi cô bị đau dạ dày nghiêm trọng như vậy là vào lúc tham gia bữa tiệc kỷ niệm một năm của Giang San với Tiêu Kỳ Nhiên.

Khi đó Giang San vừa mới bắt đầu, chưa có chỗ đứng vững chắc ở Bắc Thành, không ít người đều mượn danh nghĩa kính rượu để khiêu khích Tiêu Kỳ Nhiên, muốn hạ bệ anh.

Là Giang Nguyệt cười tươi như hoa, điềm nhiên đứng trước mặt anh, không đổi sắc mà uống hết những ly rượu kia vào họng.

Uống quá nhiều rượu khiến Giang Nguyệt nôn mửa đến mất nước mà ngất xỉu, được đưa đến bệnh viện để truyền nước.

Lúc ấy Tiêu Kỳ Nhiên còn ôm cô, áy náy nói sau này nhất định sẽ đối xử tốt với cô.

Là cô quá ngốc nên đã quên hỏi hắn “sau này” mà hắn nói là bao lâu…

Khi Giang Nguyệt mở mắt ra, đập vào mắt cô là một vách tường trắng như tuyết, còn có mùi thuốc khử trùng trong không khí.

Cô dùng sức nghiêng đầu, thấy mình còn đang truyền nước, mu bàn tay lạnh lẽo, trong phòng trống rỗng, chỉ có mình cô.

Vừa tỉnh lại vài giây, cô liền cảm thấy khát nước vô cùng, muốn dùng bàn tay không truyền nước còn lại lấy đi nước ở đầu giường, nhưng lại không có chút sức lực nào.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh được mở ra, người đàn ông đẩy cửa đi vào, bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của cô.

“Mạng rất lớn.”

Giang Nguyệt không nói gì, ánh mắt lướt qua mặt anh, cuối cùng dừng lại ở ly nước ở đầu giường.

Cô há miệng, muốn nói chuyện nhưng lại phát hiện một chữ cũng không thốt ra được, bất đắc dĩ ngậm miệng lại, nghiêng đầu sang bên kia.

Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày. Anh đi qua, bưng ly nước trên đầu giường, đổ nước bên trong vào thùng rác rồi rót một ly nước ấm khác.

“Tự mình uống hay là tôi đút?” Ngữ điệu của Tiêu Kỳ Nhiên thản nhiên, vẫn là dáng vẻ hời hợt.

Anh ngồi rất gần, Giang Nguyệt có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc trên người anh.

Lông mày xinh đẹp của cô nhíu lại, cổ họng vừa bị rượu thiêu đốt chịu không nổi mùi nồng nặc như vậy, nhịn không được ho khan mấy tiếng.

Tiêu Kỳ Nhiên rũ mắt nhìn cô, nhanh chóng đứng dậy cởi áo khoác ngoài ra, treo trên móc áo phía sau cửa phòng bệnh.

Mùi thuốc nồng nặc biến mất, Giang Nguyệt mới cảm thấy hô hấp thuận lợi hơn một chút.

Làn da Giang Nguyệt vốn rất trắng, lúc này khuôn mặt bởi vì suy yếu mà càng trắng như sứ, đáy mắt mơ hồ như có hơi nước.