Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 202




Chương 202

“Huống chi, chỉ là để cho cô ấy làm người đại diện mà thôi.” Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng, xương quai hàm căng cứng tạo ra áp bức cho người khác:

“Giữa chừng xuất hiện bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào, tạo thành tổn thất lớn cho công ty, tôi có thể thu hồi quyết định bất cứ lúc nào.”

Nghe được câu này, trong lòng Tần Di Di mới dễ chịu hơn một chút.

Tần Di Di cúi đầu, lông mi run lên, giọng nói ủy khuất: “A Nhiên, lời lúc nãy chị Giang Nguyệt nói rất đúng.”

“Sau này, những dịp như vầy anh đừng mang theo em nữa. Bây giờ em còn nhỏ, không biết cách ăn nói. Lại không giỏi giang như chị Giang Nguyệt, em không có tư cách đi theo anh.”

Giọng nói của Tần Di Di càng lúc càng nhỏ: “Sau này, anh chỉ nên mang theo chị Giang Nguyệt thôi.”

Nói xong, Tần Di Y liền nhịn không được lấy tay che mặt, nhỏ giọng khóc nức nở.

Giang Nguyệt nhếch khóe môi.

Cô cảm thấy như mỗi ngày cô đều đang xem một vở kịch. Một vở kịch mà cô là diễn viên phụ trong đó.

Tần Di Di và Tiêu Kỳ Nhiên là công chúa và hoàng tử. Trong khi bản thân cô lại là thừa thãi, vướng bận. Cô lúc nào cũng phải bắt nạt công chúa của người ta hết.

Đó là nhân vật xấu xa bị khán giả ghét bỏ.

Giang Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy hơi thở có chút nặng nề, từ trên ghế đứng dậy, chuẩn bị tự mình bắt taxi trở về khách sạn.

Khi cô vừa mới mở cửa phòng, Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên gọi cô, lạnh lùng nói: “Quay lại. Xin lỗi Di Di.”

Xin lỗi? Cô đã làm gì mà phải xin lỗi?

Bước chân Giang Nguyệt chỉ dừng lại hai giây, ngực giống như bị cái gì đó chặn lại. Sau đó lập tức không chút do dự nhấc chân đi ra ngoài.

“A Nhiên, không sao đâu.” Tần Di Di lau nước mắt ở khóe mắt, bộ dáng ngoan ngoãn: “Chị Giang Nguyệt chính là tiền bối của em, chị ấy đối với em nghiêm khắc một chút cũng là chuyện nên làm.”

“Em sẽ không giận chị ấy. Bởi vì chỉ có giáo viên nghiêm khắc mới đào tạo ra được những học trò giỏi.” Giọng nói của cô có chút ủy khuất, nhưng không có oán giận:

“Chị Giang Nguyệt cũng là vì muốn tốt cho em thôi.”

“Cô ấy mà là giáo viên cái gì?” Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên dời ánh mắt khỏi cửa, tùy ý cười nhạo: “Bản thân mình còn chưa làm tốt, vậy mà còn có mặt mũi đi giáo huấn người khác.”

Sau khi tiễn đối tác đi, Tiêu Kỳ Nhiên cùng với Tần Di Di lái xe trở về khách sạn.

Khi trả xe, trong quá trình kiểm tra nhân viên phục vụ của khách sạn đã phát hiện ra đồ để quên liền gửi cho lễ tân trả lại cho khách.

“Tiêu tổng, trên xe có một bó hoa hồng, và một hộp quà. Anh có cần chúng tôi giúp anh mang lên phòng không?” Lễ tân cung kính hỏi.

Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại vài giây, sau đó mới mở miệng: “Vứt đi.”

“Được ạ. Xin lỗi đã làm phiền anh.”

Sau khi đặt ống nghe trở về điện thoại bàn ngay đầu giường khách sạn, đáy mắt Tiêu Kỳ Nhiên hiện lên một tia u ám.

Giang Nguyệt tự mình bắt taxi trở về khách sạn. Cô xem qua lịch trình ngày mai, biết bọn họ chiều mai sẽ phải bay về Bắc Thành, trong lòng có chút mất mát.