Chương 2
Giang Nguyệt không biết “chuyện” mà hắn nói rốt cuộc là chỉ chuyện giường chiếu, hay là công việc, chỉ đành hàm hồ trả lời:
“Đều là nhờ Tiêu tổng dạy dỗ tốt.”
Nghe được đáp án như vậy, Tiêu Kỳ Nhiên giơ tay nhéo nhéo mi tâm, vô cớ phiền não hai giây.
“Giang Nguyệt, cô có biết cô bây giờ rất khiến cho người khác mất hứng không?”
Anh liếc cô một cái, ánh mắt giễu cợt, đôi môi mỏng nhếch lên, giọng điệu lãnh đạm khó đoán:
“Loại như cô, tôi hơi chán rồi.”
Tiêu Kỳ Nhiên nói xong lời này thì liền nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo, rất nhanh đã khôi phục lại bộ dáng nghiêm chỉnh trước đó.
Mặt mày lãnh nhạt, giống như vô dục vô cầu.
Thụy Uyển thuộc khu nhà giàu, là Tiêu Kỳ Nhiên bỏ ra rất nhiều tiền để mua cho Giang Nguyệt. Bởi vì vị trí nơi này cùng chỗ ở của hắn không xa lắm. Thuận tiện để cho hắn ghé qua nghỉ chân. Tiêu Kỳ Nhiên chưa bao giờ qua đêm ở đây cùng cô.
Người đàn ông quyết đoán cất bước rời đi. Nghe tiếng đóng cửa, Giang Nguyệt vẫn nằm ở trên giường không nhúc nhích.
Cô nhớ lại câu nói trước khi rời đi của anh, ánh mắt càng thêm ảm đạm.
Tiêu Kỳ Nhiên nói, cô ấy là loại – anh ta hơi chán rồi.
…
Ngày hôm sau không có lịch trình gì, Giang Nguyệt thoải mái ngủ đến giữa trưa. Sau khi tỉnh dậy thì dựa theo tiêu chuẩn của một nữ minh tinh, làm một số thứ để bảo dưỡng thân thể mình.
Khi cô bước ra khỏi phòng tắm, mỗi sợi tóc cũng đều đã được chăm sóc kỹ càng.
Giang Nguyệt liếc mắt nhìn lịch trình chị Trần gửi tới trong điện thoại di động, xoay người lại đi vào phòng thay đồ. Cô chọn một bộ lễ phục cùng giày cao gót để tham gia tiệc tối, rồi chờ xe tới đưa cô đi trang điểm.
Bận rộn cả buổi chiều, mãi cho đến tối mới đến cửa khách sạn ăn tối.
“Giang Nguyệt, bữa tiệc tối nay chỉ cần có mặt một chút là được, không cần phải mệt mỏi quá. Quan trọng là buổi thử vai ngày mai, lần này chọn nữ chính cho phim chúc mừng năm mới của đạo diễn Trương, cơ hội này không thể bỏ qua.”
Giang Nguyệt hờ hững đáp lại một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài. Vừa rồi cô liếc thấy một biển số xe quen thuộc lướt qua, hình như là của Tiêu Kỳ Nhiên.
“Hôm nay Tiêu tổng cũng tới sao?” Cô thuận miệng hỏi một câu.
“Không có. Là một công ty nhỏ mở tiệc mừng mà thôi. Tiêu tổng cũng không cần phải đến chỗ này.”
Giang Nguyệt đăm chiêu gật đầu. Có lẽ là cô nhìn nhầm rồi.
Vào cửa khách sạn, bé trợ lý của Giang Nguyệt đưa cho cô mấy thứ cần ký tên. Cô liền tùy tiện tìm một cái ghế sofa ngồi xuống ký. Lâu lâu lại liếc mắt nhìn thời gian.
Vẻ đẹp của Giang Nguyệt là loại mỹ nhân kinh diễm bắt mắt. Chính là mỹ nhân lộ ra từ trong xương cốt, diễm lệ lại không th ô tục. Lạnh lùng nhưng không phản cảm.
Khi cô ngồi yên không nói lời nào, đẹp đến nỗi không thể nói thành lời.
Chỉ dựa vào bộ dáng này, Giang Nguyệt vào nghề bốn năm là có thể trở thành trụ cột của tập đoàn Giang San. Hơn nữa nhiều năm qua sừng sững không ngã, vẫn giữ vững ngai vàng “nữ minh tinh hàng đầu”.