Chương 179
Cô dựa vào cửa sổ, muốn mở ra một khe hở để không khí lọt vào, nhưng phát hiện ra rằng cửa sổ đã bị khóa.
“Tiêu Kỳ Nhiên, tôi muốn hít thở khí trời.” Giang Nguyệt tháo một tai nghe xuống rồi nói.
Người đàn ông lái xe phía trước thần sắc nhàn nhạt, vừa định cúi đầu mở khóa xe, Tần Di Di ở ghế phụ bỗng nhiên lên tiếng:
“Đừng mở cửa, bên ngoài gió lớn quá.”
“Chị Giang Nguyệt, gần đây em bị cảm.” Đuôi mắt cô rũ xuống, giọng buồn bã nói: “Em không chịu được gió lạnh.”
Ngón tay Tiêu Kỳ Nhiên dừng ở trên nút khóa, dừng lại hai giây, cuối cùng thấp giọng nói một câu:
“Giang Nguyệt, đừng gây phiền toái cho tôi.”
Giang Nguyệt cụp mắt xuống.
Cô chỉ muốn mở một khe hở để thông hơi, tại sao lại thành gây phiền toái?
Trong một lúc, ngực cô tức giận đến thắt lại, cô lại im lặng đeo tai nghe vào, vặn âm lượng hết cỡ.
Chỉ có như vậy, cô mới có thể miễn cưỡng thoát khỏi tâm tình phiền não.
Đợi đến khi đến sân bay, Giang Nguyệt rốt cục chịu không nổi từng đợt cuồn cuộn trong dạ dày cùng chóng mặt, xuống xe liền nôn vào thùng rác bên cạnh.
Tần Di Di cau mày, che mũi: “Chị Giang Nguyệt, sao chị không nói sớm là chị bị say xe?”
Giang Nguyệt đứng dậy, từ trong túi lấy ra khăn giấy lau miệng, giọng nói có chút khàn khàn: “Tôi không phải say xe, mà là không ngửi được mùi này.”
Cô không ngửi được loại nước hoa có hương hoa ngọt ngào quá rõ ràng này, thời gian ngắn cô có thể chịu được, nhưng ngửi lâu sẽ khó tránh khỏi cảm giác buồn nôn và đau đầu.
Đặc biệt là trong một môi trường đóng kín, Tiêu Kỳ Nhiên vừa rồi không cho cô mở cửa sổ.
Nghe được những lời này, sắc mặt Tần Di Di lập tức biến đổi.
Cô ta là người duy nhất xịt nước hoa trong xe, không phải nói cô còn có thể nói ai?
Tiêu Kỳ Nhiên đỗ xe xong quay lại, trên tay cầm hai chai nước, một chai đã vặn nắp sẵn đưa cho Tần Di Di, chai còn lại tùy tiện nhét vào trong tay Giang Nguyệt.
“Giả tạo.” Hắn không mặn không nhạt phun ra một câu: “Không có mạng công chúa, nhưng lại mắc bệnh công chúa.”
“A Nhiên, anh đừng nói chị Giang Nguyệt như vậy.” Tần Di Di tỏ vẻ khuyên nhủ, nhưng trong mắt lại mang theo vui sướng không thể che giấu.
Giang Nguyệt nắm chặt chai nước khoáng trong tay.
Nhưng chẳng mấy chốc, cô đã có thể bình tĩnh lại.
Ngay từ khi cô đồng ý với Tiêu Kỳ Nhiên, cô đã dự đoán rằng chuyến đi này sẽ không quá yên bình.
Điều duy nhất cô có thể làm là chịu đựng.
Chuyện nhỏ nếu không nhịn thì sẽ làm ảnh hưởng đến kế hoạch lớn của cô.
…
Sau khi lên máy bay, để tránh đụng chạm gì với hai người bọn họ, Giang Nguyệt liền đeo kính râm, xin tiếp viên hàng không một cái chăn để đắp, nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ bù.