Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 169




Chương 169

Nhân viên phục vụ bưng khay tới, cắt ngang lời Giang Nguyệt đang định nói, cô đành ngẩng đầu lên: “Cám ơn.”

Giang Nguyệt vô tình nhìn lướt qua hai ly đồ uống nóng trên bàn, đồng tử đột nhiên siết chặt, thân thể khẽ run.

Những ngón tay cô co lại, rồi lại duỗi ra.

Giang Nguyệt muốn đưa tay bắt lấy thứ gì đó, lại phát hiện thì ra cái gì cũng không bắt được.

“Nguyệt Nguyệt, con thử suy nghĩ lại đi.” Chu Ninh Vân còn chưa ý thức được có gì không đúng, đẩy cái ly về phía Giang Nguyệt:

“Uống đồ nóng cho xua tan bớt cái lạnh đi con.”

Giang Nguyệt sững sờ nhìn Chu Ninh Vân, lại cúi đầu nhìn sữa nóng bốc khói nghi ngút, đầu ngón tay lại một lần nữa đâm vào lòng bàn tay.

Cánh môi cô run rẩy: “Mẹ, con bị dị ứng sữa, mẹ không nhớ sao?”

Chu Ninh Vân vừa rồi thật vất vả mới hòa hoãn sắc mặt, giờ phút này lại trở nên xấu hổ, ánh mắt cực kỳ mất tự nhiên:

“Con xem cái trí nhớ của mẹ này. Lớn tuổi rồi, đầu óc cũng không còn minh mẫn nữa…”

“Con bị dị ứng với sữa, mẹ đương nhiên nhớ mà. Mẹ sẽ bảo phục vụ đổi cho con một ly nước khác.”

Không đợi Chu Ninh Vân tiếp tục giải thích qua loa, Giang Nguyệt đã đứng lên, cô nghe thấy giọng nói của mình đang cố gắng bình tĩnh:

“Mẹ, con nhớ ra con còn có việc phải làm. Con về trước đây.”

Như thể ai đó đã nhét một cục nước đá vào ngực cô, trái tim cô cảm thấy thật lạnh.

Dù chỉ một giây thôi, cô cũng không muốn ở lại lâu hơn nữa.

Giang Nguyệt xoay người muốn rời đi, lại bị Chu Ninh Vân kéo lại.

Chu Ninh Vân: “Giang Nguyệt, hôm nay mẹ chỉ muốn nghe được một câu trả lời chắc chắn. Chuyện tìm việc cho Giang Dự, con có giúp hay không?”

“Rốt cuộc chuyện tìm việc làm cho em trai con có giúp không?”

Giang Nguyệt cúi đầu nhìn Chu Ninh Vân đang gắt gao túm lấy cánh tay mình không buông. Cô cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa, hất tay bà ra.

“Giang Dự cũng có tay có chân, vì sao con phải giúp?” Giọng nói của Giang Nguyệt cũng bắt đầu run rẩy:

“Lúc trước bảo con phải giúp nó trả món nợ khổng lồ kia, bây giờ lại bắt con phải kiếm việc cho nó. Đây đều là con nợ nó sao?”

Nếu không phải Giang Dự nợ nhiều tiền như vậy. Số tiền mà Giang Nguyệt kiếm được trong mấy năm nay đã đủ cho cô mở công ty riêng rồi.

Làm sao đến nổi rơi vào tình trạng thảm hại như bây giờ cơ chứ?

Động tĩnh của hai người cũng không nhỏ, đã có không ít người chú ý đến bên này, bắt đầu chỉ trỏ, bàn tán.

Thấy người xung quanh nhìn sang, phản ứng của Chu Ninh Vân còn lớn hơn cả Giang Nguyệt. Bà lập tức lấy khăn lụa che mặt, thấp giọng nói:

“Chị gái như mẹ, đây là trách nhiệm mà một người chị như con phải gánh vác.”

Giang Nguyệt trong lòng rất khó chịu: “Trong lòng Giang Dự hoàn toàn không xem con là chị gái!”