Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 152




Chương 152

Xe nhanh chóng rời đi, Tiêu Kỳ Nhiên nhìn bóng lưng xe rời đi, ánh mắt dần dần trở nên tối sầm.

Ngày hôm sau.

Giang Nguyệt quay xong một cảnh quay quan trọng. Trong tiếng khen ngợi của đạo diễn, cô vừa khiêm tốn nói lời cảm ơn, vừa đi vào phòng thay đồ.

Cô còn chưa thay xong bộ quần áo đang mặc thì điện thoại trong túi đã reo lên.

Là Tống Du gọi tới.

Giang Nguyệt tiện tay nhận lấy: “Luật sư Tống, tìm tôi có việc gì sao?”

Tống Du: “Không việc gì sẽ không gọi đến rồi. Hôm nay tôi đến tìm Giang đại minh tinh đòi nợ đây.”

Giọng điệu của anh rất thoải mái và thân thiện: “Hôm nay tôi có việc ở gần chỗ cô ở. Cô có muốn cùng ăn một bữa không?”

Giang Nguyệt trong đầu nhanh chóng suy nghĩ một chút lịch trình hôm nay:

“Được. Hôm nay tôi rãnh. Anh muốn ăn cái gì? Tôi mời.”

Tống Du ở đầu bên kia điện thoại cười nói: “Đồ ăn ở nhà hàng tôi ăn chán rồi, không biết có cơ hội nếm thử đồ ăn do chính tay cô nấu không?”

Giang Nguyệt không nghĩ nhiều, vui vẻ đồng ý.

Lúc cô trở lại Thụy Uyển, Tống Du dường như đã chờ rất lâu, tay cầm một túi đầy rau củ đứng ở cửa.

Tống Du ăn mặc giản dị, so với bình thường trẻ hơn mấy tuổi, ánh nắng giữa trưa chiếu lên người anh, phác họa đường nét ôn nhu.

Lúc Giang Nguyệt xuống xe, vẫy vẫy tay với anh: “Luật sư Tống, chờ lâu rồi.”

Tống Du xoay người lại, nhìn thấy Giang Nguyệt, cũng mỉm cười với cô: “Không đợi lâu, lúc nãy tôi thuận đường đi siêu thị phía trước mua chút đồ luôn.”

Hai người vừa nói vừa cười, đi vào cửa chính Thụy Uyển.

Đây là lần đầu tiên Tống Du đến chỗ ở của Giang Nguyệt, nhìn thấy cách bài trí đầy nữ tính, anh mỉm cười hỏi:

“Không ngờ người bận rộn như Giang đại minh tinh mà trong nhà lại quét dọn sạch sẽ như vậy.”

Giang Nguyệt thay giày xong, đem đồ Tống Du mua đưa vào phòng bếp, nghe thấy lời anh nói thì thò đầu ra:

“Thế nào, luật sư Tống cảm thấy chỗ ở của tôi thì nên bừa bộn sao?”

Tống Du cười cười không nói lời nào.

Sau khi bận rộn trong bếp một lúc, Giang Nguyệt đi ra hỏi Tống Du có kiêng kỵ gì không.

“Tôi không kén ăn, cái gì cũng ăn được.” Tống Du nhìn ngón tay trắng nõn của cô, cười dịu dàng:

“Chủ nhà muốn đãi tôi ăn gì thì tôi ăn cái đó thôi.”

Trong lúc Giang Nguyệt nấu ăn, Tống Du thăm quan nhà cô một chút. Bố cục tổng thể rất đơn giản, nhưng đâu đâu cũng có dấu vết cuộc sống của phụ nữ.

Trên bàn có một chiếc bình với hai bông hồng tươi.

Có thể thấy, Giang Nguyệt là một người rất tình cảm, rất yêu cuộc sống.

Cho đến khi Tống Du nhìn thấy một hộp bao cao su đã được bóc ở góc bàn trong phòng khách. Hai trong số chúng đã được sử dụng.

Đúng lúc này, Giang Nguyệt bưng mâm đi ra: “Tống luật sư, anh đi rửa tay đi, cơm tối đã chuẩn bị xong rồi này.”