Chương 147
Nói xong, Giang Nguyệt không chút do dự ngồi xuống bên cạnh Dư Quảng Bình, nụ cười ấm áp, trong mắt không có một tia sợ hãi hay chán ghét.
Ngũ quan của cô tinh xảo, hôm nay chỉ là trang điểm rất thanh nhã, cả người liền có chút xinh đẹp trong trẻo.
Hành động như vậy của cô rất là lấy lòng Dư Quảng Bình, hắn vui vẻ cười, vỗ vỗ vai Giang Nguyệt:
“Hôm nay Giang tiểu thư muốn gọi món gì cũng được, tôi mời khách.”
“Dư tổng thật hào phóng.” Giang Nguyệt cười, đôi mắt kia cong thành trăng lưỡi liềm.
Nhìn bầu không khí rất nhanh chuyển nguy thành an, trong lòng Tần Di Di rốt cục thở phào nhẹ nhõm, ngập ngừng ngước mắt lên. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Dư Quảng Bình, cô lại hoảng sợ thu tầm mắt lại.
Tiêu Kỳ Nhiên ngồi ở một bên, chứng kiến Giang Nguyệt có thể cùng Dư Quảng Bình nói chuyện vui vẻ, lông mày hơi cau lại, ngón tay cũng vô thức dùng sức.
Giang Nguyệt nhận thấy được tầm mắt lạnh như băng của anh, hơi ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn anh.
“Giang tiểu thư, tôi nhớ trước kia cô là một minh tinh đúng không? Bây giờ chuyển sang làm trợ lý rồi à?”
Dư Quảng Bình nói một câu, đem sự chú ý của Giang Nguyệt kéo trở lại.
Giang Nguyệt khẽ mím môi, trong giọng nói mang theo ý cười nói: “Trời lạnh, trợ lý Tiết chạy tới chạy lui, khó tránh khỏi đau đầu phát sốt. Cũng không thể vì cậu ấy không thỏa mái mà thất lễ với Dư tổng được.”
Giờ phút này, Tiết An ngồi trong xe vô cớ hắt hơi một cái.
“Đây không phải là phong cách làm việc của Giang San, cũng không phải chuyện mà Tiêu tổng có thể làm được.”
Giang Nguyệt không nhanh không chậm, cố ý nghiêm mặt, giả vờ tức giận, nghiêm túc nói:
“Hay là Dư tổng cảm thấy tôi không xứng phụ trách sự hợp tác của ngài và Giang San?”
“Đương nhiên không phải.” Một người đàn ông lớn tuổi như Dư Quảng Bình thích nhất là những cô gái nhỏ làm nũng, lập tức nở nụ cười:
“Giang tiểu thư có tài ăn nói, lại xinh đẹp, làm gì cũng xuất sắc.”
Nói xong, tay hắn cũng có chút không an phận muốn sờ lên mu bàn tay Giang Nguyệt.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên trầm xuống, đầu lưỡi miết qua răng, lạnh lùng nhìn hai người đối diện.
Khi lòng bàn tay Dư Quảng Bình chạm vào mu bàn tay Giang Nguyệt, biểu tình của cô vẫn không có gợn sóng gì, chỉ là lông mi hơi run lên, nụ cười trên mặt càng sâu: “Dư tổng, chúng ta mau ăn cơm đi.”
Vừa nói, cô vừa nhanh chóng rút tay ra khỏi lòng bàn tay hắn ta, giơ đũa gắp cho Dư Quảng Bình một ít thức ăn: “Ăn no rồi mới có sức ký hợp đồng nha.”
Dư Quảng Bình bị Giang Nguyệt nịnh nọt làm cho hoa mắt, lúc này gật đầu như đập tỏi: “Được, ăn, ăn!”
Thấy hắn bị mình dỗ dành không sai biệt lắm, Giang Nguyệt mỉm cười, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi:
“Tôi đi vệ sinh một chút, mọi người tiếp tục trò chuyện nhé.”
Nhà vệ sinh.
Nước từ vòi chảy ra ào ạt, Giang Nguyệt điên cuồng không ngừng cọ rửa mu bàn tay mà Dư Quảng Bình vừa chạm vào, đồng tử đều bởi vì hận ý mà trở nên đỏ như máu.