Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 137




Chương 137

Giang Nguyệt sững sờ trong giây lát.

Lời này rất mơ hồ, rất nhiều người nghe được, nhưng cũng không ngẩng đầu, chỉ dỏng tai lên nghe.

‘Nhận cha nuôi’ cũng không phải là từ mang ý nghĩa tốt đẹp gì.

Nghệ sĩ trong ngành này, ngoài mặt nói là nhận cha nuôi, sau lưng thì là ôm đùi đại gia, làm chuyện mờ ám khắp nơi.

Bên ngoài với ‘cha nuôi’ càng có vẻ thân thiết thì sau lưng chơi càng cao cấp.

Bước chân Giang Nguyệt dừng một chút, liếc nhìn Tần Di Di, thanh âm không mặn không nhạt:

“Chiếc cốc trên bàn cô rất đẹp.”

Tần Di Di sửng sốt, không rõ vì sao Giang Nguyệt đột nhiên nói chuyện này, nhưng cũng rất nhanh tiếp lời, giọng điệu vui vẻ: “Em cũng thấy nó rất đẹp, đó là cốc đôi với A Nhiên.”

“Vậy thì uống nhiều nước hơn, ít nói một chút.”

Giọng nói Giang Nguyệt lạnh lùng, nói xong câu này liền không quay đầu lại mà bước đi về văn phòng.

Còn Tần Di Di ngồi ở trên ghế, sắc mặt tái xanh.

Đẩy cửa bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc, trong phòng không có ai.

Giang Nguyệt giật mình, theo bản năng quay đầu.

Một giây sau, cô bị một đôi tay to ôm lấy eo, trong nháy mắt mất đi thăng bằng, cô không tự chủ được ngửa ra sau, trực tiếp ngồi lên đùi người đàn ông.

Hơi thở nam tính quen thuộc bao quanh cô: “Giang Nguyệt, tôi thật sự đánh giá thấp cô rồi.”

Giang Nguyệt sợ tới mức cả người cứng đờ, ngón tay đồng thời cuộn chặt lại.

Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên càng thêm u ám, ngữ điệu không chút để ý lộ ra lạnh lẽo, từ trong cổ họng chen ra, còn nhấn mạnh hai chữ trong đó:

“Tôi phải cảm tạ ‘bạn nhỏ’ của Thịnh tổng thế nào đây nhỉ?”

Giang Nguyệt nhíu mày, nghe ra ý châm chọc trong lời nói của hắn: “Tiêu Kỳ Nhiên, anh buông tôi ra trước đã.”

“Giang Nguyệt!” Cánh tay Tiêu Kỳ Nhiên siết chặt, không cho cô thoát khỏi sự giam cầm của mình, nghiến răng hỏi cô:

“Tối hôm đó, rốt cuộc cô và Thịnh Sóc Thành đã xảy ra chuyện gì?”

Ai mà không biết Thịnh Sóc Thành trời sinh cổ quái, tiếng tăm sâu xa, làm sao có thể cứ như vậy nghe lời Giang Nguyệt?

Trừ khi cô đã làm gì đó.

Giang Nguyệt không khỏi siết chặt ngón tay, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Ngài ấy nói tôi phải suy nghĩ đến bản thân nhiều hơn, chứ đừng lo nghĩ cho người khác.”

Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên càng thêm lạnh: “Vậy xem ra Thịnh tổng còn rất quan tâm đ ến cô.”

Giang Nguyệt mím môi không lên tiếng, mặc cho bàn tay của người đàn ông trên eo mình càng lúc càng siết chặt.

“Trần Tư Tề còn chưa tính, bây giờ ngay cả một lão già cô cũng dính vào? Cô thật sự đúng là không có giới hạn đúng không?”

Đôi mắt của Giang Nguyệt lập tức đỏ lên, nhưng vẫn ngoan cố không nói lời nào.