Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 13




Chương 13

Nhìn thấy Giang Nguyệt, đạo diễn Trương giống như được đại xá: “Giang tiểu thư, cuối cùng cô cũng tới rồi.”

Vừa nói, ông vừa nháy mắt với cô, ý bảo cô ra tay cứu viện.

Lúc này Giang Nguyệt mới như không có việc gì đi vào, đưa kịch bản đang cầm trong tay tới trước mặt Tần Di Di:

“Phân cảnh thử vai của nữ chính, đi chuẩn bị một chút đi.”

Tần Di Di thấy vậy cũng không trốn tránh, lập tức vui vẻ cầm kịch bản mở ra, nhưng vừa nhìn thấy trang đầu tiên, sắc mặt liền tái nhợt.

Phần thử vai này, cần nhân vật vừa thổi sáo, vừa theo tiếng sáo nhảy múa.

Cô không thể múa, cũng không thổi sáo được.

Nhưng… cô có Tiêu Kỳ Nhiên nha.

Như nhìn thấy biểu cảm của Tần Di Di có gì đó không ổn, Tiêu Kỳ Nhiên hơi cúi đầu, chú ý tới tâm trạng bất an của cô, giọng nói trầm thấp ôn hòa:

“Có chỗ nào không rõ? Có thể trực tiếp hỏi đạo diễn Trương.”

Giọng nói nhẹ nhàng, như đang dỗ một đứa trẻ.

Không đến một phút đồng hồ, Tần Di Di yên lặng đem kịch bản đặt trở lại trên bàn, khuôn mặt trắng bệch, thanh âm cũng càng ngày càng nhỏ:

“Tiêu tổng, em không thử nữa, tốt nhất là để cho chị Giang Nguyệt diễn đi ạ.”

Tần Di Di cắn môi, xấu hổ giải thích: “Em không biết khiêu vũ, cũng không biết thổi sáo.”

Đạo diễn Trương nghe vậy trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cười nói:

“Vậy thật đáng tiếc nha, nhân vật chính của bộ phim cổ trang này là như vậy. Hay là Tiêu tổng, ngài để Di Di thử vai khác đi.”

Tiêu Kỳ Nhiên không để ý tới đạo diễn Trương, ánh mắt vẫn lãnh đạm nhìn Giang Nguyệt như trước:

“Cô ấy không biết, cô biết sao?”

Giọng điệu của anh mang chút lạnh lẽo, trái tim Giang Nguyệt cũng từng chút từng chút chùng xuống.

Anh thực sự không biết về cô một chút nào.

Mặc dù vậy cô vẫn giữ bình tĩnh mà đáp: “Có biết một chút!”

Đây là cô đang nói khiêm tốn.

Giang Nguyệt lăn lộn lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy, không nói đến mười tám loại tinh thông, cô cũng là một trong những nghệ sĩ giỏi toàn diện nhất trong ngành.

Chỉ là thổi sáo và múa một điệu cổ điển, đối với cô mà nói, đây là những kỹ năng cơ bản nhất.

Thấy thế, đạo diễn Trương vội vàng tiếp lời:

“Vậy không bằng để Giang tiểu thư diễn đoạn này một chút, cũng để cho Tiêu tổng thưởng thức thử.”

Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên rất lạnh, không nói gì, chỉ là kéo một cái ghế bên cạnh ngồi xuống.

Giọng nói của anh nhàn nhạt, không có một chút cảm xúc: “Bắt đầu đi.”

Giang Nguyệt rũ mắt xuống, không chút do dự cởi áo khoác chống gió đang mặc bên ngoài đặt sang một bên.

Đã đọc trước nội dung kịch bản nên cô biết phần này yêu cầu phải múa một điệu cổ điển.