Chương 127
Giang Nguyệt nhàn nhạt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên, nhớ lại những gì chị Trần đã nói ngày hôm qua, vẫn cảm thấy rằng cần phải cảm ơn anh một tiếng:
“Cám ơn Tiêu tổng đã đáp ứng cho chị Trần cùng tôi rời khỏi Giang San.”
“Còn nữa, nhiều năm như vậy, cảm tạ Giang San và Tiêu tổng đã bồi dưỡng tôi.” Giang Nguyệt rũ mắt xuống, phát hiện chiếc cốc trên bàn của Tiêu Kỳ Nhiên hình như đã thay đổi.
Là một chiếc cốc màu xanh nhạt có hình đầu mèo, kiểu dễ thương, hơi giống cốc đôi.
Người đàn ông cũng chú ý đến ánh mắt của cô, khẽ nhướng mày, lạnh lùng nhìn cô.
“Đừng vội nói lời cảm ơn.” Hắn trầm giọng nói: “Trần Duyệt hẳn là đã nói với cô, trước khi rời khỏi Giang San, cô phải trả hết nợ với Giang San.”
Giang Nguyệt yên lặng dời ánh mắt khỏi cốc, nhẹ giọng nói: “Ba mươi tỷ tôi sẽ nhanh chóng trả lại, một đồng cũng không nợ, anh yên tâm.”
Nghe được sự xa cách trong lời nói của cô, lông mày của Tiêu Kỳ Nhiên khẽ nhíu lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Giang Nguyệt, cô cho rằng mình vẫn là người mới trong ngành sao, hay là đang cố ý giả ngu với tôi?”
“Thứ cô nợ Giang San, cũng không chỉ có ba mươi tỷ này.”
Đôi mắt đen nhánh của người đàn ông rơi trên người cô một lúc, giọng nói đầy ẩn ý: “Bốn năm nay, tất cả hợp tác mà cô ký hợp đồng với tư cách nghệ sĩ Giang San, đều hết hạn rồi à?”
Giang Nguyệt giật mình.
Cô thực sự không nghĩ đến điều này.
Dù sao, kể từ khi Giang San ký hợp đồng với Tần Di Di, hầu hết các tài nguyên chất lượng đều nghiêng về phía cô ta, tài nguyên trước đây của Giang Nguyệt đã không còn bao nhiêu.
Cho dù là mấy thương hiệu còn có quan hệ hợp tác, cũng phần lớn là bởi vì thỏa thuận đại diện đã ký trước đó còn chưa hết hạn.
“Nếu như tôi nhớ không nhầm, thời hạn phát ngôn hợp tác của cô với một số thương hiệu còn lại phải đến cuối năm tới mới hết hạn. Sau khi cùng Giang San chấm dứt hợp đồng, cô sẽ tiếp tục với tư cách gì đây?”
Ngón tay Giang Nguyệt khẽ co lại.
Đúng vậy, ngay cả bộ phim năm mới hiện tại hợp tác với đạo diễn Trương cũng được ký kết dưới danh nghĩa công ty Giang San.
Giang Nguyệt và Giang San đã sớm có quan hệ mật thiết không thể tách rời.
Tiêu Kỳ Nhiên mặc một chiếc áo sơ mi bình thường, hai cúc áo được cởi ra, lộ vòng ngực cùng cánh tay rắn chắc của anh ta, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt trầm mặc hồi lâu.
“Cô biết vì sao cô có thể đứng vững ở Bắc Thành nhiều năm như vậy không?” Tiêu Kỳ Nhiên chậm rãi nâng cằm, ánh mắt thâm thúy lãnh đạm:
“Bởi vì cô là Giang Nguyệt của Giang San, chứ không chỉ là Giang Nguyệt.”
Giang Nguyệt cụp mắt xuống, có thể cảm giác được đầu ngón tay của mình khẽ run.
Cô cố nén lửa giận vì bị sỉ nhục, từ từ ngước mắt lên, thanh âm nhạt nhẽo: “Tôi cũng không nghĩ như vậy.”
“Giang San” cho cô bối cảnh, quả thật đã cung cấp không ít trợ giúp trong công việc, tránh được rất nhiều rắc rối. Nhưng mỗi một bộ phim, mỗi một phát ngôn, mỗi một cảnh quay, đều là cô dùng hết toàn lực của mình để hoàn thành.