Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 1142




Chương 1142

Bây giờ tôi cảm thấy nhẹ nhõm rồi, vì mẹ tôi cũng chỉ là một người bình thường. Bởi vì có kinh nghiệm và cách thức sống khác nhau, tự nhiên cũng sẽ có những lúc bà làm sai, bà cũng sẽ có những quan niệm hay hành động sai lầm. Nhưng sau cùng bà vẫn là mẹ tôi, sinh ra tôi, nuôi dạy tôi, bà yêu tôi, và tôi cũng yêu mẹ tôi như vậy.

Hòa giải với mẹ là bài học mà tôi phải học cả đời với tư cách là một đứa con gái.

Câu chuyện nhỏ của Đào Nguyệt đã xong, cám ơn mọi người đã lắng nghe ạ~

Khi tin tức bộ phim thuận lợi công chiếu ở Lyon Pháp truyền đến trong nước, cư dân mạng lập tức bắt đầu bàn luận sôi nổi, hướng gió cũng cao thấp không đồng đều, có người trầm trồ khen ngợi, cũng có người ủng hộ ngược lại.

Ngẫu nhiên có mấy tấm ảnh chụp Giang Nguyệt tham gia hoạt động bị rò rỉ ra ngoài, trong nháy mắt tất cả ác ý đều chỉ hướng trên người cô.

[Ôi chao, đây không phải là tiểu công chúa lưỡng cực Giang Nguyệt sao, bị bệnh mà vẫn ra ngoài đi làm sao?]

[Bản thân nói thân thể không khoẻ, muốn rời khỏi giới, mà còn ra ngoài kiếm tiền, thiết lập người tự cường tự lập thật sự đã làm cho cô ấy đứng lên rồi, rất kính nghiệp!] *Dựng ngón cái*

[Mất mặt đều ném ra ngoài đi, bộ phim này không thể phát hành ở trong nước, không chừng một nửa nguyên nhân là vì cô ta phải không?]

[Tuy rằng tôi chưa xem, nhưng nó chắc chắn là một bộ phim dở tệ.]

[…]

Cùng lúc đó, Giang Nguyệt và Tiêu Kỳ Nhiên ra sân bay để bay về nước.

Giang Nguyệt tiện tay lật xem tin tức giải trí trong nước, sau đó lên Weibo chính thức của “Tú nương” nhìn lướt qua một cái, cô cảm thấy đúng là không thú vị, yên lặng tắt điện thoại, dựa vào vai Tiêu Kỳ Nhiên.

“Không vui sao?”

“Ừm.” Tâm trạng của Giang Nguyệt thật sự không được tốt lắm:

“Những bức ảnh tham dự sự kiện ở Lyon bị chụp lại rồi, bây giờ bọn họ đều đang mắng em, nói em một bên bị bệnh để bán thảm, một bên vẫn kiếm tiền làm việc.”

“Thật khó chịu, rõ ràng trước kia bọn họ còn nói sẽ vĩnh viễn thích em, ủng hộ em, tại sao trong chớp mắt bọn họ lại trở thành bộ mặt đáng ghét như này chứ, chỉ vì em bị bệnh sao?”

Cô bắt đầu thể hiện cảm xúc tiêu cực của mình, đây là một dấu hiệu tốt.

Tiêu Kỳ Nhiên trực tiếp kéo cô vào lòng, thu nụ cười lại: “Anh sẽ để cho bộ quan hệ xã hội của Giang San xử lý một chút.”

Còn có thể xử lý như nào chứ, chẳng qua chỉ là ném tiền để xóa bài đăng hoặc mua thủy quân lên bài ngược chiều mà thôi.

“Đừng.” Giang Nguyệt mơ hồ từ chối: “Trị được phần ngọn nhưng không trị được tận gốc, nói không chừng cư dân mạng sẽ táp còn nhiều hơn nữa, cứ thuận theo tự nhiên đi.”

Cô thậm chí còn tìm một lý do để bản thân thư giãn: “Mắng thì cứ mắng đi, ít nhất cũng có thể tạo độ hot cho bộ phim, nói chung, vẫn lời.”

Mặc dù cô không vui, nhưng cô vẫn đủ lý trí để không để cảm xúc hoàn toàn kiểm soát bộ não của mình.

Tiêu Kỳ Nhiên thấy cô một bên đùa chút tính khí, một bên có đủ năng lực để không hành động bốc đồng, anh cảm thấy cô rất dễ thương.

Xe tăng tốc dọc theo con đường, dần dần đến gần sân bay.

Anh ôm cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Vậy anh phải dỗ em như thế nào em mới vui đây?”

Ánh mắt Giang Nguyệt sáng ngời: “Em có thể ước nguyện được không?”