Chương 1093
“Ừ.”
Anh trầm giọng đáp lại, dùng sức ôm cô vào lòng: “Tôi không muốn em chết, em cũng không được phép chết. Phải sống thật tốt cho tôi.”
“Cho dù tôi chết anh cũng không cho tôi yên?”
“Chết cũng không cho em yên.”
Cô im lặng vài giây rồi đột nhiên cười lớn, mắng: “Đồ điên.”
Anh không quan tâm, chỉ nhẹ nhàng hôn lên môi cô, cảm nhận được sự lạnh lẽo của cô: “Điên cũng được, ngu ngốc cũng được, chỉ cần có thể giữ được em thì không sao cả.”
“… Miễn là em còn ở đây.”
Lúc ra ngoài, là Tiêu Kỳ Nhiên ôm cô đi.
Khu vườn này rất lớn, Giang Nguyệt lại còn đi vào chỗ sâu nhất, phải đi bộ một lúc mới ra ngoài.
Được anh ôm vào lòng, Giang Nguyệt cảm thấy rất yên bình.
Gió vẫn gào thét, tuyết vẫn thổi nhưng cô dường như không còn muốn chết như trước nữa.
Dường như có dòng nước ấm được rót vào, nhiệt độ dần dần tăng lên.
Cô dựa vào lồng ngực anh, có thể nghe được tiếng tim đập trầm ổn bên trong, còn có từng bước vững vàng.
Ở cùng một chỗ với anh, dường như không có gì phải sợ hãi.
“Tiêu Kỳ Nhiên, ở đây tối quá.”
“Là em tự mình chạy vào.”
Đây không phải là điều Giang Nguyệt muốn nghe “Tiêu Kỳ Nhiên, nơi này còn rất lạnh nữa.”
“Chờ một chút, chúng ta sẽ ra ngoài nhanh thôi.” Tiêu Kỳ Nhiên ôm cô chặt hơn một chút: “Trở về tắm nước nóng, sau đó ngủ một giấc thật ngon.”
Anh nhìn thấy bên ngoài có ánh sáng, hẳn là người của anh đều đã đến.
Một trong những câu gần đây cô nghe nhiều nhất là “ngủ một giấc thật ngon”.
Nhưng đã lâu rồi cô không được ngủ ngon.
“Tiêu Kỳ Nhiên, anh đã cứu tôi.” Cô nói: “Anh không nên cứu tôi, sớm hay muộn gì tôi cũng sẽ chết, không phải lần này, có thể là lần tiếp theo.”
“Vậy chờ em chết rồi nói sau.” Anh nhíu mày, lại nhanh chóng giãn ra: “Tôi mới cứu em xong, em liền nghĩ tới lần tiếp theo rồi.”
“Tiêu Kỳ Nhiên…”
“Em nên nói ít lại.”
“Anh chê tôi nói nhiều.”
“Ừm.”
“…”
Ngoài cổng, hàng chục chiếc ô tô đang đậu, còn có nhân viên y tế, tất cả đều lo lắng chờ đợi.
Trước khi đi vào, Tiêu Kỳ Nhiên đã nhắn tin cho Tiết An, bảo hắn an bài tốt nhân viên cứu hộ, lúc này tất cả đèn xe đều sáng lên, soi sáng cho người bên trong.
“Hình như có người đi ra!”
“Ở đó, có hai người đúng không?”
“Tôi nhìn thấy họ…”
Trong ánh sáng, một người đàn ông mặc áo khoác đen quần dài ôm một người phụ nữ mặc váy trắng, vững vàng chậm rãi đi ra.
Khoảnh khắc đó, anh giống như hiệp sĩ bảo vệ công chúa trong đêm tối, ôm trong tay nàng công chúa mà anh muốn trân trọng cả đời.
“Tiêu tổng ra ngoài rồi!”
“Xe cứu thương, xe cứu thương mau tới đây!”
“…”
Dưới sự chú ý của mọi người, Giang Nguyệt cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô giấu mặt trong ngực anh sâu hơn: “Thật là xấu hổ chết được…”
“Xem lần sau em có dám hay không.” Anh cúi đầu, nhìn vành tai đỏ bừng của cô, nhẹ nhàng hôn.
Giang Nguyệt vừa dạo một vòng ở Quỷ Môn Quan.
Tiêu Kỳ Nhiên cũng chẳng khác gì.
Anh đang ôm trong ngực là sự thỏa mãn và niềm vui sướng mà anh mất đi rồi lấy lại được.
Là cả sinh mệnh của anh.