Chương 1081
Đôi mắt cô đẫm lệ, cô nhìn khoảng không hồi lâu rồi cúi mặt xuống và che mắt, khóe môi nhếch lên ban đầu dần dần hạ xuống.
Vào lúc này, lẽ ra cô phải cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng vì sao trong lòng vẫn có một loại cảm giác mơ hồ khó hiểu?
Cô không biết.
Những ngày sau đó, cô khó ngủ hơn trước, thường mở mắt cho đến bình minh, tinh thần của cô đặc biệt uể oải.
Trằn trọc, cuối cùng thức dậy vào ban đêm.
Cô theo thói quen lắc lắc lọ thuốc, phát hiện ngay cả melatonin cũng uống hết rồi.
Kết quả của việc ngủ không ngon là cô không thể vực dậy tinh thần, lúc diễn kịch cũng bắt đầu phân tâm, đến khi diễn viên diễn cùng nhắc nhở cô, cô mới biết phải bắt đầu đọc thoại.
Sau hậu trường, các diễn viên khác đến chăm sóc và hỏi thăm có phải gần đây cô không nghỉ ngơi tốt không.
Cô ngửa mặt cười: “Có thể là vậy, gần đây quả thật dễ mệt mỏi.”
Nghe Giang Nguyệt nói mình dễ mệt mỏi, một cô gái nhỏ lập tức gật đầu tỏ vẻ hiểu: “Trong trường hợp này, chị cần phải ngủ một giấc thật ngon.”
Lần cuối cùng cô có một giấc ngủ ngon là khi nào nhỉ?
Giang Nguyệt cũng không nhớ rõ lắm.
Thiếu ngủ sẽ khiến cô quên đi rất nhiều chuyện, rất nhiều ký ức bắt đầu mơ hồ, cô thường không phân biệt được hiện tại đang mơ hay là thật.
Thời điểm cô hoảng hốt càng ngày càng nhiều, khó tránh khỏi khiến cho chị Trần chú ý.
Lúc chị Trần giúp Giang Nguyệt dọn dẹp lại phòng, cô ấy thấy lọ melatonin rỗng ở đầu giường, còn có carbamazepine và paroxetine đã hết từ lâu đang nằm trong thùng rác.
Vì thế, cô ấy nói chuyện riêng với Giang Nguyệt.
“Nguyệt Nguyệt, gần đây em cảm thấy thế nào?”
Cô trả lời nhanh chóng: “Em ổn.”
Chị Trần dừng một chút: “Bệnh rối loạn lưỡng cực trước đây của em thế nào rồi, chị thấy gần đây em không uống thuốc.”
“Khi em trở về Bắc Thành gặp bác sĩ, bác sĩ đã kiểm tra cho em, nói rằng em đã hồi phục.” Giang Nguyệt bắt đầu nói dối không giới hạn, thậm chí cô gần như tin vào những lời mình nói:
“Hơn nữa uống thuốc sẽ ảnh hưởng đến não bộ, em không muốn tuổi còn trẻ mà biến thành kẻ ngốc.”
Thấy cô nói thẳng thắn và tự nhiên nên trong lòng chị Trần yên lặng thở phào nhẹ nhõm, cũng không nghi ngờ cô: “Cũng đúng, đã là thuốc thì đều có ba phần độc, đã hồi phục thì đừng lúc nào cũng uống thuốc. Đúng rồi, sao em lại bắt đầu uống melatonin?”
“Đoàn kịch nhận kịch bản mới, gần đây em đang cố gắng nhập vai, hơi căng thẳng.”
Mặt Giang Nguyệt không đỏ, tim không đập, nói chuyện còn nũng nịu: “Được rồi, chị Trần, em thật sự không sao, mỗi ngày đều vui vẻ.”
“Tốt nhất em đừng giấu chị.” Chị Trần cảnh cáo cô một câu: “Bản lĩnh khác thì không có nhưng công phu gạt người lại vô cùng nhuần nhuyễn, chuyện gì cũng cất ở trong lòng không nói ra, sớm muộn gì cũng khiến mình mang bệnh.”