Chương 1073
Anh trai và em gái sao có thể ở bên nhau đây?
Không thể!
Lúc này, Thịnh Sóc Thành mở miệng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“… Không.” Giang Nguyệt phản ứng lại, đang định cúp điện thoại, Tiêu Kỳ Nhiên lại lên tiếng:
“Giang Nguyệt, đưa điện thoại cho Thịnh tổng. Tôi có chuyện muốn nói với ông ấy.”
Giọng anh nghiêm túc đến mức khó có thể bỏ qua: “Được không em? Tôi thực sự có việc rất quan trọng.”
Giang Nguyệt dừng một chút, nhưng vẫn đưa điện thoại cho Thịnh Sóc Thành:
“Tiêu Kỳ Nhiên muốn nói chuyện với chú.”
Thịnh Sóc Thành cầm lấy điện thoại, nghe máy, lúc đầu vẻ mặt vẫn rất thoải mái nhưng sau khi nghe xong nội dung ở đầu bên kia điện thoại, ông dần dần trở nên nghiêm túc.
“Những gì cậu nói là sự thật?”
“Được, tôi hiểu rồi.”
Giang Nguyệt bất đắc dĩ đứng ở nơi đó, khoảng cách quá xa, cô không thể nghe thấy Tiêu Kỳ Nhiên nói gì với Thịnh Sóc Thành.
Thịnh Sóc Thành kết thúc cuộc gọi với Tiêu Kỳ Nhiên, ông đứng dậy khỏi ghế, ánh mắt rơi vào trên người Giang Nguyệt.
Trong ánh mắt đó, phần lớn là ngạc nhiên, phần còn lại là nghi ngờ.
“Gọi Thịnh Cảnh Tây, hai người đi bệnh viện với tôi, ngay bây giờ.”
Trong bệnh viện, ba người đã hoàn thành xét nghiệm ADN nhìn nhau.
Một xét nghiệm cho Giang Nguyệt và Thịnh Sóc Thành, và một cái dành cho Giang Nguyệt và Thịnh Cảnh Tây.
Một cái là “Xác nhận mối quan hệ huyết thống”, một cái là “Xác nhận mối quan hệ cha con”.
Tin tức đến thực sự đột ngột và ngoài dự đoán, vượt quá dự liệu của mọi người.
Một lúc lâu cũng không ai nói gì.
Thịnh Cảnh Tây mặc dù là người lắm lời, nhưng lúc này lại nhịn rất lâu, sau đó mới nói ra một câu không liên quan:
“Bố, dù gì cũng ở đây rồi, hay là hai chúng ta cũng xét nghiệm luôn đi?”
Thịnh Sóc Thành lạnh lùng liếc nhìn hắn.
Thịnh Cảnh Tây sờ sờ mũi: “… Coi như con chưa nói gì nha.”
Cho dù bị Thịnh Cảnh Tây nói đùa, Giang Nguyệt vẫn không khống chế được tâm tình của mình, nhìn mảnh giấy trong tay, cô luôn cảm thấy nó không có thật.
Giang Nguyệt gấp đi mở lại nhiều lần và đọc đi đọc lại nội dung nhưng vẫn cảm thấy nó nằm ngoài phạm vi chấp nhận của mình.
Im lặng một lúc, Giang Nguyệt nói câu đầu tiên với giọng nói đầy khó khăn: “… Có thể là… nhầm lẫn không?”
Cô vẫn không thể tin được.
Sự thật bất ngờ này đến quá đột ngột, Thịnh Sóc Thành cũng không ngờ tới.