Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 1063




Chương 1063

Sự hào phóng của Thịnh Cảnh Tây không chỉ khiến anh bị sốc, thậm chí còn có chút cảm thấy khâm phục.

Với tư cách là người đang theo đuổi, hắn thật sự rộng rãi thoải mái hơn anh.

Anh có chút xấu hổ về bản thân mình.

Sau một giấc ngủ ngon, Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy sảng khoái, mệt mỏi giảm bớt, đứng dậy đi vào bếp giúp Giang Nguyệt, hai người phối hợp một cách tự nhiên.

“Lấy cho tôi cái đ ĩa.”

Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu, đưa cái đ ĩa qua, tay hai người vô tình chạm vào nhau.

Khoảnh khắc khi da thịt vừa chạm nhau, bọn họ nhanh chóng buông ra.

Rõ ràng chỉ là một hành động vô ý, nhưng Giang Nguyệt vẫn cảm thấy tim mình đập rất nhanh.

Cô nhanh chóng quay lưng lại để ngăn anh không nhìn thấy d ái tai mỏng ửng đỏ của cô.

Bàn tay to lớn với các đốt ngón tay rõ ràng hiện lên trong tâm trí cô, cô nhớ lại những hình ảnh tưởng tượng kia… trong vô số đêm…

Giang Nguyệt cảm thấy không chỉ d ái tai, mà cả khuôn mặt của cô cũng nóng bừng.

Căn bếp rất rộng rãi, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút chật chội, rất khó để hít thở khi có thêm người.

“Ở đây không cần giúp đâu, anh có thể ra ngoài chờ.” Giang Nguyệt có chút không thoải mái, cô không muốn anh tiếp tục ở lại đây nữa.

Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu, nhưng anh cũng không ra khỏi nhà bếp, mà lẳng lặng đứng sau lưng cô.

Giang Nguyệt mở vòi nước, rửa sạch đ ĩa bằng nước lạnh, đồng thời rửa mu bàn tay cho sạch.

Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng xua đi những cơn nóng trong lồ ng ngực, xoay người lại cầm cái đ ĩa, thì lại va vào một lồ ng ngực.

Cô theo phản xạ buông tay ra, chiếc đ ĩa trong tay cô suýt chút nữa rơi xuống đất.

“Cẩn thận.”

Động tác của người đàn ông rất nhanh, anh nhanh chóng lấy chiếc đ ĩa rơi trong không khí bằng tay trái, nhấc nó lên từ bên cạnh cô, rồi nhẹ nhàng đặt nó lên chiếc bàn bên cạnh, dùng tay phải đỡ lấy vai cô.

Cô bị bị động mà ép vào vòng tay anh.

Cả khuôn mặt cô vùi vào ngực anh, cô có thể nghe rõ nhịp tim đang đập trong lồ ng ngực anh.

Tất cả âm thanh đều rất mạnh mẽ.

Lòng bàn tay anh nhân cơ hội ấn lưng cô xuống, để cô không thể dễ dàng thoát ra, mà chỉ có thể duy trì tư thế này.

Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu, đặt cằm lên vai Giang Nguyệt.

Cảm giác được ôm cô hoàn toàn trong vòng tay này khiến anh cảm thấy vô cùng thoả mãn, rất yên tâm.

Lúc này, cô chỉ thuộc về anh.

Anh nói: “Mấy ngày trước, tôi đã có một giấc mơ về em.”

Giang Nguyệt từ trong ngực ngẩng đầu lên nhìn anh hỏi: “Giấc mơ gì?”

Nhìn cô từ góc độ trên cao, cô như một chú chim nhỏ nép vào vòng tay anh.

Anh dừng lại rồi nói tiếp: “Đó là một giấc mơ rất khủng khiếp, tồi tệ đến mức tôi không muốn nói về nó thêm một lần nào nữa.”

Không chỉ là anh không muốn, mà anh thậm chí còn không dám nói nó ra.