Chương 1037
“Nhưng bây giờ ngẫm lại, cho đến bây giờ, mẹ cũng không cảm thấy cách làm của ông bà ngoại là đúng.”
Tô Gia Lan bất đắc dĩ cười một tiếng: “Bọn họ chỉ quan tâm đ ến địa vị và tiền bạc, về phần sau khi kết hôn mẹ có thật sự hạnh phúc hay không, cũng không có ai quan tâm.”
Hai tay bà đặt trên xe lăn, khuôn mặt quý phái có chút bi thương, bà nói tiếp, giọng nói bắt đầu nghẹn ngào: “A Nhiên, mẹ cũng là lần đầu tiên làm mẹ, khó tránh khỏi sẽ có chỗ làm không đúng. Trong việc giáo dục con cái, mẹ chỉ có thể học theo cách của ông bà để dạy dỗ con.”
“Mẹ cho rằng như vậy mới đúng, mặc dù nó trái với mong muốn cá nhân và hạnh phúc trong lòng mẹ, nhưng bản thân mẹ cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể bắt ép con cùng mẹ đeo lên những gông cùm sắt đá này.”
Tiêu Kỳ Nhiên vẫn im lặng, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía Tô Gia Lan.
Bà ấy quyến rũ có địa vị cao quý hơn bất cứ ai, nhưng chỉ có bản thân bà mới biết mình đã vượt qua cuộc đời bất hạnh này như thế nào.
Tô Gia Lan vất vả hơn nửa đời người, hai chân tàn tật còn chưa nói đến, nhưng người chồng đầu ấp tay gối chưa từng yêu thương bà, con trai bắt đầu ghi hận bà, bà bám vào cái gọi là cao quý và thể diện mà phải sống cả đời này trong sự cô đơn.
Ở một khía cạnh nào đó, bà là một người phụ nữ tội nghiệp.
“A Nhiên, là mẹ làm không đúng, xin lỗi con, mẹ xin con hãy tha thứ cho mẹ.” Tô Gia Lan ngậm ngùi chua xót:
“Cho đến bây giờ mẹ mới hiểu được, những quan niệm kia là sai lầm, mẹ đã bắt đầu thay đổi, con hãy cho mẹ một cơ hội, được không?”
“Nhà này bây giờ lạnh như băng, một chút nhiệt độ cũng không có, tất cả đều là do mẹ mà ra.” Hai mắt bà ẩm ướt, trên mặt đầy vẻ bi thương.
Tiêu Kỳ Nhiên lạnh nhạt nhìn bà.
Tô Gia Lan trầm mặc một lát, lại tiếp tục nói: “Kỳ thật mẹ cũng biết, Giang Nguyệt kia thật sự rất tốt, năm đó mẹ nằm trên giường, là con bé đã ở cạnh chăm sóc mẹ.”
Tiêu Kỳ Nhiên không muốn nghe những chuyện này, mỗi lần bà nhắc tới những chuyện này chỉ làm tăng lên sự áy náy của anh đối với Giang Nguyệt, cuối cùng Tiêu Kỳ Nhiên trực tiếp ngắt lời bà:
“Nhưng sự quan tâm của cô ấy cũng không thay đổi được ấn tượng của mẹ về cô ấy. Trong lòng mẹ luôn xem thường Giang Nguyệt.”
Thân thể Tô Gia Lan chấn động, hai hàng nước mắt nóng hổi lập tức trào ra:
“A Nhiên, mẹ biết sai rồi…”
Trong lòng Tiêu Kỳ Nhiên chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Đối mặt với cha mẹ quyền lực của mình, anh có thể chứng minh bằng sức mạnh và đấu tranh để giành quyền tự mình lên tiếng, nhưng khi đối mặt với Tô Gia Lan, anh luôn luôn bất lực.
Bà là mẹ của anh, là người đã mang nặng đẻ đau sinh ra anh, là người dùng sữa mẹ cùng thân thể máu thịt nuôi anh khôn lớn.
Tô Gia Lan cũng chỉ là hậu duệ của gia tộc hào môn, sống như một con rối ngoan ngoãn tuân theo các quy tắc dưới sự trói buộc của giáo điều, chỉ cần nghe lời của phụ huynh và chồng mình thì có thể sống một đời bình an sung túc.
Ép buộc một người phụ nữ từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa đi chấp nhận và tôn trọng một cô gái có gia cảnh không thể nào tầm thường hơn, quả là một thách thức lớn đối với Tô Gia Lan.
Đối với một người phụ nữ gần năm mươi tuổi, nó cũng là một sự thay đổi lớn trong suy nghĩ.