Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 1031




Chương 1031

Trong nhà hàng của khách sạn, Thịnh Cảnh Tây nhìn thấy Giang Nguyệt với vẻ mặt ửng đỏ đi vào ngồi đối diện anh ta, trong lòng anh ta cũng đoán được hơn phân nửa.

“Môi cô thật đỏ nha.” Thịnh Cảnh Tây mặc tây trang lơ đãng hỏi một câu.

Giang Nguyệt nhất thời không được tự nhiên cho lắm, ánh mắt cô cũng bắt đầu lơ đãng né tránh: “Vậy sao? Có lẽ là do Bắc Thành khô quá.”

Cô uống một ngụm nước lớn, giả vờ bình tĩnh lau môi nói: “Có lẽ tôi không hợp với khí hậu ở đây.”

“Mặt cô đang bốc cháy!”

“Giang Nguyệt, tôi lớn hơn cô năm tuổi.” Thịnh Cảnh Tây hừ lạnh một tiếng, anh ta ghét bỏ nhìn cô một cái, trực tiếp vạch trần lời nói dối của cô:

“Cô coi tôi như một thằng nhóc chưa trải sự đời sao? Môi cô vừa nhìn đã biết là bị người khác gặm, còn tức giận nữa…”

“Ăn cơm cũng không bịt miệng được anh.” Giang Nguyệt gắp một miếng rau nhét vào miệng anh ta:

“Thịnh đại thiếu gia, ăn không nói là lễ nghi trên bàn ăn, nhớ kỹ.”

Bề ngoài trông cô bình tĩnh, nhưng vành tai cô đã đỏ đến nỗi có thể nhỏ ra máu.

Ăn được một nửa, Thịnh Cảnh Tây chợt hỏi cô: “Trước đây cô đều ở Bắc Thành đúng không, sao cô không mua một căn nhà ở Bắc Thành?”

“Tôi có một căn biệt thự.” Giang Nguyệt thành thật trả lời: “Nhưng không phải là tôi tự mua.”

Là Tiêu Kỳ Nhiên tặng cho cô.

Thịnh Cảnh Tây vừa nghe, anh ta lập tức cảm thấy hứng thú: “Cô có nhà, tại sao còn phải ở khách sạn làm gì?”

Giang Nguyệt: “Không tiện lắm.”

“Tôi hiểu rồi, lâu lắm rồi chỗ đó không có ai quét dọn phải không?” Dáng vẻ Thịnh Cảnh Tây như đã hiểu rõ:

“Dù sao cũng ăn cơm xong rồi, dẫn tôi đến biệt thự của cô chơi một chút đi.”

Giang Nguyệt từ chối một lúc lâu, nhưng cô thật sự không thể khống chế được Thịnh Cảnh Tây. Anh ta ồn ào muốn đi xem, cuối cùng cô đành phải nói:

“Tôi không chắc là có thể đi vào được hay không, tôi quên mật mã rồi.”

“Không sao hết, ở bên ngoài nhìn hai cái cũng được.”

Buổi tối, Giang Nguyệt đành phải mang theo Thịnh Cảnh Tây đến Thuỵ Uyển, trong lòng cô còn đang cầu nguyện, nơi đó đừng có người.

Đến Thuỵ Uyển, quả nhiên rất yên tĩnh.

Lá cây bạch quả ở cửa rơi xuống đất, giẫm lên có tiếng giòn tan vỡ vụn, do không có ai quét sạch.

Bức tường trước cửa Thuỵ Uyển đã được sơn lại, cửa nhà cũng đóng chặt.

Không giống như gần đây đã có người đến.

Trong lòng Giang Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, Thịnh Cảnh Tây lại thúc giục bảo cô mở cửa thử xem.

Giang Nguyệt: “Tôi không nhớ mật khẩu.”

Thịnh Cảnh Tây kề sát khoá cửa: “Đây không phải là khóa dấu vân tay sao?”

Giang Nguyệt: “…”

Cô bất đắc dĩ đỡ trán, lần đầu tiên cô cảm thấy Thịnh Cảnh Tây khó chơi như vậy, cô đặt ngón trỏ lên trên “Tách” một tiếng, cửa điện tự động bắt đầu mở ra hai bên.