Chương 1026
“Đoạn tình cảm này, xem ra vẫn là cô Giang Nguyệt dễ buông tay hơn A Nhiên nhà tôi.” Ông ngưng một chút rồi tiếp tục:
“Tôi không nghĩ rằng ngay từ ban đầu cô đã thật lòng với nó.”
Giang Nguyệt trầm mặc, không đáp lời ông.
Tiêu Viễn Phong cũng không ép cô phải đáp lại lời mình, chỉ chậm rãi mở miệng:
“Nó muốn đoạt lấy quyền lực từ tay tôi, là vì cô. Bây giờ nó chọn từ bỏ, cũng là bởi vì cô.”
Giang Nguyệt lạnh nhạt cắt lời ông: “Những thứ này không phải do cháu ép anh ta, vì vậy bác không nên trách cháu.”
“Tôi không trách cô.” Khuôn mặt Tiêu Viễn Phong rất bình tĩnh, ông đã sống quá nửa đời người, con mắt nhìn người đương nhiên cũng sẽ khác:
“Thằng bé muốn đi vào vết xe đổ của tôi, nhưng tôi không có tư cách gì để ngăn cản nó, dù sao thì tôi cũng chỉ là một kẻ thất bại…”
Về những yêu hận tình thù năm ấy của nhà họ Tiêu, ngày đó Giang Nguyệt ở trong phòng bệnh đã gặp người phụ nữ kia, trong lòng cũng phần nào đoán được tình hình.
Chiếc xe đắt tiền này chạy rất êm và hầu như không có tiếng ồn.
“Là một người cha, lại là một người đàn ông, tôi vốn không nên nhúng tay quá nhiều vào cuộc hôn nhân của con trai mình. Nhưng với tư cách là người đứng đầu Tiêu gia, tôi nhất định phải lấy sự nghiệp gia tộc làm trọng, cô có thể hiểu được không?”
Không hổ danh là bố ruột của Tiêu Kỳ Nhiên, tư thái nói chuyện của hai cha con cũng giống nhau.
Giang Nguyệt mím môi, mỉm cười: “Hình như bác Tiêu đã hiểu lầm rồi, cháu không có ý nghĩ gả cho Tiêu Kỳ Nhiên, càng không có hứng thú l@m tình nhân của anh ta.”
“Đương nhiên tôi biết.” Tiêu Viễn Phong mở miệng:
“Ý định ban đầu của tôi là không muốn để cho nó đi theo con đường cũ của tôi, cô biết đấy, như vậy sẽ chỉ hủy hoại cuộc sống của thằng bé.”
“Lúc còn trẻ tôi nhu nhược, không thể đưa ra quyết định cho cuộc sống của chính mình, vì vậy mới làm cho hai người phụ nữ bên cạnh không hạnh phúc, không thể cho Úc Tuyết một lời giải thích, càng làm chậm trễ cả đời của Gia Lan.”
Cái tên Úc Tuyết này Giang Nguyệt nhớ rất rõ, là người phụ nữ lúc ấy cô đã gặp ở trong phòng bệnh.
“Đời này của tôi sắp qua rồi, nhưng nghĩ đến A Nhiên cũng đi theo con đường này, người làm bố như tôi thật sự không đành lòng.”
Tiêu Viễn Phong thở dài một tiếng, giọng điệu tang thương mà trầm thấp: “Cả tôi và mẹ nó đều luôn cấm cản A Nhiên, thằng bé chẳng mấy khi được làm điều mà nó muốn.”
“A Nhiên vốn không bao giờ cãi lại cha mẹ, ngoại trừ mấy lần này. Đều là vì nó muốn được quang minh chính đại ở bên cô.”
Giang Nguyệt nghe vậy thì kinh ngạc trong khoảnh khắc.
Khi xe dừng lại, Tiêu Viễn Phong nói với cô một câu cuối cùng: “Thằng bé là một đứa trẻ rất đáng thương, coi như ông già này thay nó cầu xin cô quay lại với nó được không?”
Xe chạy tới trước cửa nhà Tiêu gia, cuộc đối thoại cũng kết thúc ở đây.
Tiêu Viễn Phong nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay: “Tôi bảo tài xế đưa cô trở về.”
Nhà của Tiêu gia ở khá xa so với khách sạn, bên này cũng không tiện bắt taxi, Giang Nguyệt cũng không từ chối mà theo Tiêu Viễn Phong xuống xe, lễ phép cúi chào ông.
Lúc cô ra khỏi xe, vừa lúc nhìn thấy một chiếc Maybach đen kịt khác dừng ở đối diện, người trên xe cũng vừa vặn đi xuống.