Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 1025




Chương 1025

Giang Nguyệt rảnh rỗi đến nhàm chán, vì vậy theo anh ta đi dạo một vòng trong công ty, lát sau, Thịnh Cảnh Tây lại giúp bố mình mở một cuộc họp, đến lúc muộn mới lười biếng đi ra khỏi văn phòng.

“Tôi thật sự không thể quản lý nổi công ty này.” Thịnh Cảnh Tây vươn vai, miệng ngáp liên tục:

“Năm đó thật sự nên để mẹ sinh cho tôi thêm một em trai một em gái, nếu không họ Thịnh sớm muộn gì cũng táng gia bại sản thôi.”

Giang Nguyệt nhíu mày, đề nghị: “Anh cũng nên thử học một khóa quản lý đi, sau này chú Thịnh cũng yên tâm hơn.”

Thịnh Cảnh Tây chép miệng: “Tôi thấy cô có tài năng quản lý, nếu cô là em gái ruột của tôi thì tốt rồi. Hay là để bố tôi nhận cô làm con gái, sau này công ty cứ để cho cô quản lý.”

Thật đúng là cha nào con nấy.

Giang Nguyệt “ha ha” với anh ta vài cái, sau đó gạt bỏ vấn đề này, trong lúc hai người chuẩn bị trở về khách sạn thì một chiếc Rolls-Royce cổ điển bất ngờ dừng ở trước mặt bọn họ.

Thịnh Cảnh Tây không chú ý lắm, nhưng Giang Nguyệt thì biết rất rõ biển số xe này.

Tài xế xuống xe trước, vòng tới trước cửa xe phía sau, khom người cung kính mở cửa mời người bên trong xuống xe. Tiêu Viễn Phong từ ghế sau bước ra ngoài, trong tay vịn một cái nạng gỗ, trên người mặc âu phục lịch sự tôn quý, trên gương mặt ông thoáng vẻ âu sầu mệt mỏi.

Tiêu Viễn Phong mở miệng, giọng nói điềm tĩnh ấm áp: “Cô Giang Nguyệt.”

Giang Nguyệt cũng gật đầu theo: “Bác Tiêu.”

Tài xế tiến lại gần ghé vào tai Tiêu Viễn Phong thì thầm gì đó, sau đó ông quay ra thấp giọng nói với anh ta vài câu, người tài xế liền cầm tệp văn kiện bước nhanh vào tập đoàn Thịnh Thế.

Mục đích ban đầu của Tiêu Viễn Phong khi đến đây là để nói chuyện hợp tác với tập đoàn Thịnh Thế, nhưng không ngờ lại gặp được Giang Nguyệt ở nơi này.

“Thân thể của bác Tiêu gần đây thế nào rồi?” Giang Nguyệt mỉm cười hỏi thăm ông.

“Cũng ổn định, chỉ là gần đây tôi phải quản lý toàn bộ việc của công ty, vì thế mà có chút mệt mỏi.”

Giang Nguyệt cũng đoán được điều này.

Ban đầu tập đoàn Tiêu Thị là do Tiêu Kỳ Nhiên quản lý, nhưng hiện tại anh lại ngưng hoạt động, mà trên dưới công ty mấy ngàn người vẫn phải lo chuyện cơm áo gạo tiền, công ty cũng phải tiếp tục hoạt động, trọng trách đương nhiên phải giao cho lão giám đốc già đang ở ẩn như Tiêu Viễn Phong.

Tiêu Viễn Phong nhìn thẳng vào mắt cô, bàn tay siết chặt cây chống: “Nếu như không ngại, tôi có thể nói chuyện riêng với cô Giang một lúc không?”

Thái độ của ông lịch sự và chân thành, làm cho người ta không tìm được lý do cự tuyệt.

Giang Nguyệt gật gật đầu, quay sang bảo Thịnh Cảnh Tây trở về trước.

Lên xe Tiêu Viễn Phong, Giang Nguyệt cũng không tỏ ra khách khí nữa, cả người thả lỏng dựa vào đệm xe.

Không câu nệ, cũng không cố ý.

“Gần đây cô không liên lạc với A Nhiên sao?”

Tiêu Viễn Phong dẫn dắt đề tài trước, Giang Nguyệt trả lời rất tự nhiên: “Không còn nữa ạ.”

Biểu cảm trên gương mặt của cô quá đỗi bình thản, Tiêu Viễn Phong không nhịn được mà rũ mắt liếc cô một cái.