Chương 1017
Ông nội phải thực hiện một ca phẫu thuật, anh ta ngồi ở trạm y tá chờ ông tan ca.
Chu Ninh Vân nắm tay Nguyệt Nguyệt đứng ở cửa phòng cấp cứu sốt ruột nhìn đồng hồ mấy lần, còn hỏi xem có thể miễn phí cấp cứu không.
Y tá đang làm nhiệm vụ tại trạm y tá chỉ tay.
“Lại là đứa trẻ sinh non à? Cô bé ấy thực sự dễ bị bệnh thật đấy.”
“Mẹ cô bé keo kiệt đến mức không muốn gọi cấp cứu, nhìn mặt cô bé sao mà xanh xao thế kia, chậc chậc.”
“Xem ra là sốt cao, ốm liên miên không phải là cách giải quyết, cứ vậy mãi thì cũng có ngày bùng phát.”
“Mỗi người đều có số phận của mình, ai bảo cô bé này được sinh ra trong một gia đình như vậy chứ?”
“Được rồi, được rồi, cô đừng nói nữa, người phụ nữ kia tới rồi.”
Chu Ninh Vân rõ ràng là không muốn tốn tiền cho việc cấp cứu nên đi tới bảo y tá kê đơn thuốc chống viêm và thuốc hạ sốt.
Y tá nhìn sắc mặt Nguyệt Nguyệt, nhịn không được nói: “Truyền nước cho cô bé đi, chỉ uống thuốc thôi cũng không hạ sốt được.”
Chu Ninh Vân nhỏ giọng lẩm bẩm mấy câu nhưng vẫn cho cô truyền nước.
“Truyền nước xong thì tự mình tìm y tá rút kim ra, mẹ về trước, em trai con còn đang đợi mẹ về nấu cơm.”
Nguyệt Nguyệt hiểu chuyện gật đầu.
Cô bé ngồi trên băng ghế ở hành lang, không nói gì khi y tá chuẩn bị đâm kim để truyền nước cho cô.
“Rất nhanh sẽ khỏi thôi.”
Mạch máu trên mu bàn tay Nguyệt Nguyệt rất nhỏ, y tá lấy ven hai lần cũng không đâm vào được.
Thấy mắt cô đỏ hoe nhưng cũng không khóc.
Kiều Cẩn Nhuận nhìn không nổi nữa, đi tới lấy tay che mắt cô: “Không nhìn thì không đau.”
Vẫn có chút hiệu quả.
Cứ lặp đi lặp lại mấy lần, kim tiêm mới thuận lợi đâm vào trong mạch máu của Nguyệt Nguyệt, y tá căng thẳng đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, nhắc nhở cô không được cử động, nếu không phải làm lại một lần nữa.
Thời gian sau, Nguyệt Nguyệt thật sự không dám cử động chút nào.
Kiều Cẩn Nhuận tuổi còn nhỏ, bài tập về nhà đã hoàn thành từ trước, có vẻ buồn chán nên nói chuyện với Nguyệt Nguyệt đang truyền dịch.
Trong khi trò chuyện, đầu Nguyệt Nguyệt từ từ di chuyển, cuối cùng dựa vào bờ vai nhỏ của Kiều Cẩn Nhuận ngủ thiếp đi.
Vì thế Kiều Cẩn Nhuận không dám động đậy một chút nào.
Đến khi đã truyền xong hết, Kiều Cẩn Nhuận mới nhẹ nhàng đẩy Nguyệt Nguyệt, nói cho cô rằng đã truyền nước xong, có thể về nhà.
Giang Nguyệt mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn.
Kiều Cẩn Nhuận nghĩ rằng đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Nhưng trên thực tế, bởi vì quanh năm ngủ trên sô pha, không đủ ấm nên Nguyệt Nguyệt thường xuyên bị cảm lạnh, cách chữa trị đơn giản nhất chính là ngồi ở hành lang truyền chút nước.
Vì vậy, Kiều Cẩn Nhuận thường xuyên gặp cô.