Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 1012




Chương 1012

Phố Hỷ Lạc.

Tiêu Kỳ Nhiên im lặng một lát: “Bây giờ Chu Ninh Vân ở đâu? Gửi địa chỉ cụ thể của bà ta cho tôi.”

Tiết An không hiểu suy nghĩ của ông chủ nhà mình: “Tiêu tổng, anh cảm thấy thân thế của chị Giang Nguyệt có vấn đề sao? Nhưng quê của chị Giang Nguyệt là phố Hỷ Lạc, bây giờ Chu Ninh Vân cũng trở về căn nhà cũ bên kia, điều đó chứng tỏ từ nhỏ chị Giang Nguyệt đã lớn lên ở đường Hỷ Lạc.”

Tiêu Kỳ Nhiên liếc anh ấy một cái: “Nhiều chuyện.”

Tiết An đành phải nghe lời câm miệng.

Khi Tiết An rời khỏi phòng, Tiêu Kỳ Nhiên nhéo mi tâm, tiện tay mở ngăn kéo tầng dưới cùng.

Vốn dĩ anh định xem lại tư liệu lúc trước về Giang Nguyệt, nghĩ có thể phát hiện chi tiết gì khác hay không, kết quả anh nhìn thấy chiếc USB mà Tiết An đã sửa chữa trước đó.

Lớp vỏ kim loại màu xanh lá rất nổi bật dưới ánh sáng.

Anh suy nghĩ một lúc rồi cắm nó vào máy tính.

Không có gì dư thừa trong USB, chỉ có một vài phút âm thanh, anh bấm hai lần vào nút Play.

Bởi vì không nghĩ tới nội dung bên trong trước, cho nên khi nghe được giọng nói quen thuộc, anh bất ngờ không kịp đề phòng.

Đến nỗi sau khi nghe từng câu chữ trong đoạn ghi âm, cơn đau trong lồ ng ngực anh dâng lên dữ dội, hoàn toàn không cho phép anh tránh né.

“Hứa Ngôn Sâm, tôi cảm thấy mình xong rồi, tôi thật sự rất yêu anh ấy.”

Khoảnh khắc giọng nữ say rượu vang lên từ chiếc loa, Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy lòng mình trống rỗng, từng câu từng chữ sau giống như kim đâm dày đặc, đâm vào tim anh từng cái một.

“Trước khi gặp anh ấy, tôi tưởng cuộc đời mình đã đi đến hồi kết, nhưng giờ tôi đã có mục tiêu mới, tôi cảm thấy như mình có thể sống một lần nữa.”

“Thật ra anh ấy là một người rất cô đơn, tôi muốn ở bên anh ấy cả đời.”

“Gia đình anh ấy không thích tôi, gần đây tôi đã rất cố gắng để lấy lòng mẹ anh ấy.”

“Tuần trước tôi đã giành được giải thưởng diễn viên xuất sắc, đó là giải thưởng mà anh ấy trao cho tôi. Lúc đó tôi thì thầm nói với anh ấy là tôi thích anh ấy, nhưng trên sân khấu quá ồn ào, anh ấy không nghe thấy, thật đáng tiếc.”

“Anh ấy có cảm thấy tình yêu của tôi là một gánh nặng không? Tất cả những gì anh ấy cần là một người cư xử đúng mực, biết vâng lời và có thể tạo ra giá trị cho công ty.”

“Sau này anh ấy nhất định sẽ cưới vợ sinh con, nếu như không phải là tôi, vậy khi đó tôi nên làm gì bây giờ? Tôi nghĩ mình có thể sẽ chết mất. Nghe có vẻ cực đoan, phải không? Nhưng tôi thực sự không dám nghĩ đến cảnh anh ấy ở bên người khác, tôi thật ích kỷ.”

“Nhưng tôi không muốn làm người thứ ba, tôi muốn quang minh chính đại ở bên cạnh anh ấy.”

“Tôi quyết định rồi, chờ đến khi tôi nhận được ảnh hậu, tôi sẽ đứng trên sân khấu mà tôi yêu quý nhất và bày tỏ tình cảm của mình với anh, bất kể anh ấy có đáp lại hay không – đây sẽ là điều dũng cảm nhất mà tôi từng làm trong cuộc đời này.”

Khi âm thanh được phát đến cuối, Giang Nguyệt vẫn đang nhỏ giọng nỉ non những lời khi say rượu.

“Thì ra yêu một người là cảm giác như vậy, thật đau lòng, nhưng lại rất vui vẻ.”

“Tôi thật sự rất yêu anh ấy…”

Nghe được những lời ở khúc sau, Tiêu Kỳ Nhiên hít một hơi thật sâu.