Chương 1008
Năm đó khi tìm được mẹ anh ta bị mất tích, cũng chỉ mới trôi qua vài tháng, chuyện mang thai và sinh một đứa trẻ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đấy là phi lý. Hơn nữa cơ thể của bà cũng không thích hợp để sinh sản, nếu vẫn cương quyết mang thai thì sẽ là một xác hai mạng.
Thịnh Cảnh Tây tiếp tục: “Suýt chút nữa là đưa cô đi giám định ADN rồi.”
Giang Nguyệt cự tuyệt: “Anh Thịnh, anh tỉnh táo lại đi, từ nhỏ đến lớn tôi đã sống ở Bắc Thành, mẹ anh là người Hoa Thành, chúng ta không thể có bất kì quan hệ máu mủ nào với nhau.”
“Dĩ nhiên, tôi cũng cảm thấy tiếc khi Thịnh phu nhân đã qua đời.”
Giang Nguyệt nhớ tới quyển “Giấc mộng đêm hè” đặt trên bàn, trong đó có câu ” Con đường đến với tình yêu đích thực không bao giờ là dễ dàng”, trong khoảng thời gian ngắn liền cảm khái:
“Tôi cũng muốn được tâm sự cùng Thịnh phu nhân, tin rằng dì ấy sẽ có thể cho tôi được nhiều lời khuyên bổ ích.”
Thịnh Cảnh Tây gối đầu lên tay, tựa vào lưng ghế: “Dù sao tôi cũng nhận cô là em gái của tôi rồi, không cần biết cô có quan hệ máu mủ hay không.”
Giang Nguyệt vừa cảm động vừa buồn cười, cuối cùng không nhịn được mà cười thành tiếng.
“Cô cười cái gì?” Thịnh Cảnh Tây khó hiểu cau mày.
“Tôi cười là những người có quan hệ thân cận hai mấy năm lại không có bất cứ can hệ với tôi, mà người không có quan hệ huyết thống với tôi, lại coi tôi như người thân. Cũng không biết là vinh hạnh hay bất hạnh.”
Trong lời nói của Giang Nguyệt đong đầy sự trống vắng cô đơn.
Thịnh Cảnh Tây liếc mắt nhìn cô một cái: “Vậy có muốn tôi giúp tìm người nhà của cô không? Có lẽ họ cũng đang tìm cô.”
“Không cần.” Giang Nguyệt im lặng nhếch khóe môi, đã sớm nghĩ ra đáp án: “Tôi đã không còn muốn biết cha mẹ ruột của mình là ai nữa rồi.”
Từ khi Giang Nguyệt biết mình không phải người nhà họ Giang, trong đầu cô đã hiện ra vô số khả năng cha mẹ ruột bỏ rơi mình, hoặc là bởi vì áp lực kinh tế, hoặc là bởi vì trọng nam khinh nữ, hoặc là sự tồn tại của cô là một sai lầm trong đời họ…
Thay vì biết những sự thật làm cho bản thân đau khổ cả đời, thì thà rằng không biết gì cả, ít ra trong lòng cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
“Tôi rất hài lòng với mình của hiện tại, không muốn bất cứ thay đổi nào nữa.” Giang Nguyệt mỉm cười:
“Hài lòng với những gì mình có, đây mới là cuộc sống.”
“Phải hài lòng với những gì mình có, đây mới là cuộc sống.” Giang Nguyệt nhẹ nhàng cười: “Tôi thấy hiện tại đã rất tốt, ít nhất tôi không cô độc.”
Cô không dám mong chờ hạnh phúc xa vời, có thể không cảm thấy cô đơn đã là hạnh phúc lắm rồi.
Thịnh Cảnh Tây nhìn Giang Nguyệt hồi lâu mới hỏi: “Vậy bệnh của cô thế nào rồi? Đã đỡ hơn chưa?”
Anh ta có vẻ không giỏi ăn nói lắm, cách nói chuyện rất vụng về và thẳng thừng: “Tôi đã điều tra một chút, biết chuyện cô bị chứng rối loạn lưỡng cực. Gần đây… đã ổn chưa?”
“Vẫn ổn.” Giang Nguyệt gật đầu: “Gần đây tôi uống thuốc đều đặn, tâm trạng ổn định.”
Nửa câu đầu là thật, nửa câu sau là giả.
Thật sự cô không hề ổn.
Dù ban ngày cô ấy có vui vẻ đến đâu, công việc bận rộn đến mức nào, đến khuya cô vẫn sẽ mở to đôi mắt trống rỗng, nhìn thẳng lên trần nhà.
Mọi thứ vô cùng tịch mịch này, chung quanh trống rỗng chỉ còn lại cảm giác cô độc của mình, làm cho nàng luôn khao khát được ‘giải thoát’.