Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 1005




Chương 1005

“Bảo bối của tôi!” Anh ta vừa nhìn thấy Ngu Vãn thì huýt sáo một cái: “Rất vui được gặp lại em.”

Lúc này, cơ thể Ngu Vãn kịch liệt run rẩy, đây là phản ứng theo bản năng mà cô ta gần như không thể kiểm soát được.

Nhiều năm bị ức hiếp, sỉ nhục và tổn thương, khiến cô ta vừa nhìn thấy Thượng Trạch Văn thì sẽ sinh ra sợ hãi và áp lực theo bản năng.

“Thả lỏng đi, bảo bối.” Nhìn thấy phản ứng sợ sệt của Ngu Vãn, anh ta vô cùng sung sướng: “Tiêu, tôi xin lỗi, vết thương của anh thế nào rồi?”

Thượng Trạch Văn cười điên loạn giống một kẻ tâm thần: “Tôi đã từng nghiên cứu qua thân thể con người, một dao kia của tôi vô cùng chính xác, chậc chậc, đúng là ‘hàng chất lượng cao’.”

Đối mặt với sự khiêu khích của Thượng Trạch Văn, Tiêu Kỳ Nhiên không hề có bất kì phản ứng nào.

Hôm nay, mục đích của anh là mang Ngu Vãn đến để nhận tội.

Thượng Trạch Văn phải vào tù, mà Ngu Vãn phạm tội đồng lõa, đương nhiên không thể thoát tội.

Trước khi thẩm vấn, Tiêu Kỳ Nhiên xuất trình báo cáo chẩn đoán tâm thần của Ngu Vãn, kết quả kiểm tra chứng minh cô ta bị rối loạn tâm thần cực kỳ nghiêm trọng, đây là do đả kích bên ngoài gây ra.

Điều này tương đương với việc Thượng Trạch Văn phải chịu thêm một tội trạng khác.

“Thôi nào!”

Thượng Trạch Văn tỏ ra không vui: “Tiêu, chúng ta từng là bạn bè, anh không nên bức ép tôi như vậy chứ.” Anh ta dừng một chút rồi cười cợt:

“Hơn nữa, nếu không phải có cô ấy giúp đỡ, làm sao tôi có thể bắt được bông hồng nhỏ của anh?”

“Là cô ấy cung cấp tin tức của Giang Nguyệt, đồng thời tình báo cho tôi về anh, để tôi may mắn khi anh không có ở đó mà “hành sự” với Giang Nguyệt.”

Ngu Vãn nắm chặt hai tay, đôi mắt hằn lên tia máu nhìn Thượng Trạch Văn: “Câm miệng! Anh là một con quỷ chết tiệt, điên rồ và bi3n thái!”

“Chà, tôi thích lời khen này lắm đó.” Thượng Trạch Văn li3m li3m môi: “Hơn nữa, không phải em chính là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất của tôi hay sao?”

“Bảo bối đã quên rằng chúng ta cùng nhau khiêu vũ trong nhiều đêm, mỗi một tấc da thịt của em, trắng trẻo kiều diễm lại xinh đẹp…”

“Im miệng! Im miệng ngay!” Ngu Vãn ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, không ngừng gào thét đến chói tai, trạng thái tinh thần đã suy sụp tột cùng:

“Tao muốn giết mày, tao muốn giết mày!”

Cô ta xông tới bóp cổ Thượng Trạch Văn, làm cho mặt đối phương trở nên xanh xao dữ tợn, cảnh sát thấy thế vội vàng tách hai người bọn họ ra. Thượng Trạch Văn ho khan hai tiếng, vẫn cười lạnh:

“Bảo bối, cho dù em giết tôi, em cũng là con búp bê ngoan ngoãn nhất mà tôi từng nuôi.”

“Cút xuống địa ngục đi!” Môi Ngu Vãn run rẩy, tâm trạng đã hoàn toàn mất khống chế, giọng nói sắc bén gay gắt: “Tôi thừa nhận tất cả những gì tôi đã làm, nhưng tên khốn kia nhất định phải xuống địa ngục.”

Thượng Trạch Văn cười nhạt: “Là chúng ta cùng xuống địa ngục mới đúng.”

Ngu Vãn không khống chế được chính mình, lại xông lên vật lộn với anh ta, lúc bị tách ra lần nữa, trên mặt cô ta đã đẫm nước mắt, vừa khóc vừa cười, liên tục bảo Thượng Trạch Văn đi chết đi.

Giang Nguyệt đứng bên ngoài cửa kính trong suốt nhìn tất cả, môi cô mím lại, trong lòng không thể tin được những gì đang xảy ra.

Thì ra Ngu Vãn và Thượng Trạch Văn là cùng một phe.