Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 1004




Chương 1004

Nhưng càng hiểu thấu ý đồ của Thịnh Cảnh Tây, Giang Nguyệt lại càng không đi theo hướng như ý của anh ta: “Hôm nay tôi muốn đi đến cục cảnh sát.”

Nghe được câu này, mặt mày Thịnh Cảnh Tây bí xị, nhưng rồi cũng bất đắc dĩ gật gật đầu: “Được rồi, tôi đi với cô.”

Giang Nguyệt nói Thịnh Cảnh Tây không cần đi theo, nhưng anh ta nói dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì để làm.

Đã một tháng trôi qua kể từ khi Giang Nguyệt xảy ra chuyện, cục cảnh sát bên kia bảo cô đặt sức khỏe lên hàng đầu, cuối tháng đến làm chứng là được.

Điều này dễ hơn Giang Nguyệt mong đợi.

Ban đầu, mối quan hệ của Trượng Trạch Văn đã làm rất tốt để chạy án, thế nhưng Thịnh Sóc Thành đã không bỏ qua cho anh ta. Đầu tiên là thu thập được chứng cứ video anh ta mua chuộc tài xế taxi, sau đó đem toàn bộ quá trình anh ta theo dõi Giang Nguyệt rồi động tay động chân với cô cung cấp cho cảnh sát.

Trước sự thật đã được phơi bày, cho dù Thượng Trạch Văn có bản lĩnh cỡ nào đi chăng nữa, bây giờ cũng chỉ có thể cúi đầu nhận tội.

Ở Hoa Thành này, người có năng lực một tay che trời thật sự, chính là Thịnh Sóc Thành.

Sau khi Giang Nguyệt đến cục cảnh sát, không ngoài dự đoán nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên, anh ăn mặc quý phái, áo choàng đen nghiêm nghị, gương mặt vẫn lạnh lùng như mọi khi, chỉ là giữa hai hàng lông mày có chút mệt mỏi cô quạnh.

Ngoài ra, còn có một người phụ nữ đi theo anh ta, là Ngu Vãn.

Hai tay Giang Nguyệt bất giác nắm chặt lại.

Dường như cảm nhận được ánh mắt Giang Nguyệt hướng về mình, Tiêu Kỳ Nhiên thoáng ngước mắt lên, nhưng cũng chỉ gật đầu chào hỏi cô theo phép lịch sự, rất nhanh sau đó lại quay sang chỗ khác.

Giống như hai người có quen biết với nhau, nhưng lại không quá thân thiết.

Không quá thân thiết? Họ từng có mối quan hệ thân thiết nhất.

Quen biết với nhau? Ngay cả một lần trao đổi ánh mắt mà bọn họ cũng không có.

Tiêu Kỳ Nhiên bước ngang qua Giang Nguyệt, chỉ có một mùi nước hoa nhàn nhạt âm thầm khuếch tán vào hơi thở run rẩy của cô.

Giang Nguyệt kiềm chế không nổi mà suýt rơi nước mắt.

Một số người có khả năng nhớ mùi hương, một mùi hương quen thuộc sẽ kéo con người vào một hồi ức đặc biệt.

Đây là nước hoa mà cô tặng cho anh, nhưng khi ấy anh nói mùi này đã dùng chán. Nhưng giờ đây, Giang Nguyệt lại có thể gặp lại nó một lần nữa.

Giống như một làn gió nhẹ, chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất.

Giang Nguyệt sửng sốt, cô rủ mi mắt xuống điều chỉnh lại tâm trạng, khi ngẩng đầu lại lần nữa, ánh mắt đã khôi phục lại vẻ bình thường.

“Giang Nguyệt.” Ngu Vãn đi tới, sắc mặt cô ta tiều tụy, hai mắt đờ đẫn trống rỗng, đôi môi cũng tái nhợt, cả người giống như vừa chịu một đả kích thật lớn.

“Chúc mừng cô, Giang Nguyệt, thì ra anh ấy thật sự chỉ yêu một người.” Ngu Vãn nói một câu không đầu không đuôi, cúi đầu đi theo Tiêu Kỳ Nhiên bước vào phòng thẩm vấn.

Trong phòng Thượng Trạch Văn đang bị còng tay, ngồi trên ghế.