Chương 1000
Trong lòng Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên căng thẳng.
“Có vẻ như chúng ta không phải là sự lựa chọn tốt nhất của nhau, chỉ là cảm xúc nhất thời bị cuốn theo mà thôi. Sau khoảng thời gian này, anh sẽ nhận ra rằng có lẽ tôi ở bên cạnh anh hay không cũng không quan trọng đến thế.”
Hơi thở của Giang Nguyệt đều đặn, giọng nói dịu dàng trong gió càng thêm bình tĩnh: “Tôi vốn là đứa trẻ mồ côi, đừng vì tôi mà khiến cuộc sống của anh thêm khó khăn hơn.”
Cô không muốn làm khó Tiêu Kỳ Nhiên.
“Cho dù không ở bên nhau thì cả hai chúng ta cũng sẽ có được cuộc sống tốt, vì sao nhất định phải trói buộc nhau?” Giang Nguyệt nói như khẳng định: “Kể cả khi chúng ta bên nhau, thì một trong hai người nhất định sẽ rời đi trước.”
“Nếu đã như vậy, không bằng nói lời tạm biệt sớm hơn một chút, như vậy cả hai cũng sẽ thoải mái hơn.”
Giang Nguyệt đang nói nhảm! Chia tay như vậy, làm sao cả hai có thể vui vẻ được?
Nhưng Tiêu Kỳ Nhiên cũng nhìn ra, cô đang rất nghiêm túc nói lời tạm biệt với mình.
Điều này không giống với sự thất vọng trước đó đối với anh, càng không phải là bộc phát mà giận dỗi, mà là nghiêm túc thông báo cho anh, cô không muốn ở cạnh anh, và cũng không muốn có “sau này” với anh.
Giang Nguyệt khao khát tự do hơn.
Tiêu Kỳ Nhiên cười nhạt, gật đầu như nhận mệnh: “Tôi thực sự không có tư cách yêu cầu em.”
Giọng nói của anh đầy tự giễu: “Em đã từng nói với tôi là ‘cuộc đời không phải là một đường ray cố định, mà là một vùng hoang vu vô tận’, tôi nên có mộht pần sống cho riêng mình.”
“Nhưng em xem, hai chuyện quan trọng nhất trong đời tôi đều đã bị phá hỏng.”
“Đầu tiên là vẽ tranh, tiếp theo chính là em, Giang Nguyệt.”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, nở nụ cười thê lương: “Cả hai thứ, đều không được thuận như ý, có phải là rất đáng thương hay không?”
Giang Nguyệt chớp mắt, dòng lệ vô thức chảy xuống.
Cô mở miệng, nhưng cổ họng nghẹn lại, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Hai người nhìn nhau, gió bỗng nhiên trở nên rất mạnh mẽ, thổi tung bay vạt áo của bọn họ.
“Vậy tôi có thể ôm em không?” Tiêu Kỳ Nhiên giang hai tay ra.
Giang Nguyệt nhìn anh, không nhúc nhích.
Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên đi tới trước mặt Giang Nguyệt, dùng toàn bộ sức lực ôm cô vào trong lòng, chỉ hận không thể đưa cô hòa tan vào trong mình.
Lồ ng ngực của anh thật lạnh lẽo.
Giang Nguyệt ở trong ngực Tiêu Kỳ Nhiên run rẩy hít thở. Chính cô là người rõ hơn ai hết, đây là lần cuối cùng hai bọn họ ôm nhau.
“Giang Nguyệt, tôi chưa bao giờ yêu ai, bởi vì tôi tự biết mình không có tư cách yêu người khác. Nhưng may mắn là em đã xuất hiện, là em đã cho tôi biết, hóa ra tôi cũng biết yêu.”
“Cảm ơn em.”
Có nước mắt nóng hổi chảy ra từ hốc mắt Giang Nguyệt.
Tiêu Kỳ Nhiên vuốt v e lưng cô, mạnh mẽ kéo cô vào trong ngực, không để cho cô nhìn thấy đuôi mắt ẩm ướt của mình.