Sau khi tắm xong, Tống Y thay đồ ngủ rồi mở vali lấy giá vẽ ra, đặt cạnh cửa sổ.
Cởi găng tay y tế dùng một lần rồi tháo từng lớp băng gạc, để lộ ra ngón tay phải bị quấn chặt.
Nhìn chằm chằm vào vết khâu của ngón trỏ một lúc, sau khi hoàn hồn Tống Y bèn ngồi xổm xuống mặt đất, lấy giấy và bút chì từ trong vali ra.
Nếu như bình thường cô nhất định sẽ vẽ toàn bộ cảnh đêm bên ngoài cửa sổ bằng màu vẽ, nếu có hứng thú không chừng cô còn vẽ một bức tranh tràn đầy sao trời.
Nhưng hôm nay Tống Y chỉ muốn luyện tập vẽ những đường nét cơ bản.
Giống như trở về thời kì ban đầu, bắt đầu lại từ con số không.
Đường thẳng, đường ngang, đường chéo...
Cô cố gắng vẽ những đường thẳng từ nhiều hướng và góc độ khác nhau để tìm ra thiếu sót của bản thân.
Đường thẳng và đường ngang cô vẽ rất tốt, nhưng chỉ có đường chéo từ đầu đến cuối cô luôn vẽ lệch.
Tống Y nhìn chằm chằm vào mấy nét vẽ, giống như đang hao tổn vậy. Cô không tin mà tiếp tục vẽ, một tờ lại một tờ, tất cả đều là những đường cong chằng chịt nhưng lại không có một nét nào khiến cô hài lòng.
"Mẹ nó!"
Một lúc lâu sau, Tống Y mắng một câu rồi hung hăng vứt bút trong tay xuống.
Bút chì bị vứt chạm xuống mặt đất, đầu chì đứt gãy chỉ còn trơ trụi một mẩu trì nho nhỏ.
Tống Y ngồi xổm xuống đất, ôm hai tay sợ hãi bất an.
Cô coi bút vẽ cầm trong tay như là mạng sống của mình. Bây giờ bút vẽ vẫn còn nhưng tay đã không thể nào khống chế góc độ được nữa.
Mặc dù còn có thể vẽ nhưng bức tranh lại có rất nhiều khuyết điểm nhỏ nhặt.
Cảm giác này giống như đầu bếp đột nhiên mất đi vị giác vậy, họ vẫn có thể nấu ăn như thường, kĩ thuật cắt thái bày biện vẫn rất tốt, nhưng đến cuối cùng mùi vị lại không đúng.
Càng là bậc thầy về nghệ thuật thì yêu cầu đối với bản thân cũng càng cao.
Rất nhiều những họa sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước khi về già đều sẽ phá hủy những bức tranh mình vẽ khi còn trẻ.
Lấy trình độ cao hơn nhìn những bức tranh lúc trước của mình giống như nhìn một trò đùa vậy. Những bậc thầy hội họa sẽ không khoan nhượng với những sản phẩm có khuyết điểm.
Cho dù người ngoài nghề vẫn nhìn ngắm tranh cô vẽ như cũ nhưng còn cô thì sao đây?
Tống Y rơi vào mê man, cô không biết ngoại trừ vẽ ra mình còn có thể làm gì khác.
Cô chợt nhớ đến lúc mình bị Ernest bắt cóc, trong lòng chỉ muốn phải sống sót.
Chỉ cần còn sống là được, không quan tâm phải trả cái giá như thế nào.
Mùa đông đến cô muốn trốn vào trong áo khoác của Thời Ẩn Chi, xoa vòm ngực ấm áp của anh; muốn cùng anh đi ăn malatang nóng hổi, cùng nhau đi ăn lẩu; muốn cùng anh trải qua một mùa đông ấm áp.
Bây giờ nguyện vọng đã được thực hiện nhưng cô lại chưa thấy thỏa mãn.
Nhìn đường khâu trên ngón trỏ, Tống Y nghĩ: Quả nhiên con người chính là loài động vật có lòng tham không đáy.
Xe lửa chạy vùn vụt ngang qua, băng qua những cánh đồng và biển cả, cuối cùng cũng đến Otaru - nơi quay bộ phim "Love Letter".
Otaru là thành phố cảng ở phía Tây Nam của Hokkaido, Nhật Bản và nằm ở ngoại ô cảng Sapporo. Nơi đây có phong cảnh tươi đẹp với sự kết hợp giữa phong cách Bắc Âu và phong cách truyền thống Nhật Bản.
Nơi đây giống như một vùng quê yên tĩnh được phác họa trong cuốn truyện cổ tích thời ấu thơ với những ngôi nhà bé nhỏ cùng với dây leo xanh tươi bao phủ hơn nửa mặt tường.
Thỉnh thoảng đi ngang qua một góc phố, bạn sẽ cảm thấy chỗ ấy giống như những bức ảnh cũ từ thập niên 80 của thế kỉ trước, tràn đầy hương mực cổ điển.
Địa điểm nổi tiếng nhất ở Otaru có lẽ là kênh đào Otaru So. So với kênh đào Đại Vận Hà ở Bắc Kinh - Hàng Châu thì tuy cả hai đều là kênh đào nhưng vẫn có sự chênh lệch rất lớn.
Kênh đào Otaru không lớn, cho dù là chiều rộng hay lưu lượng nước chảy đều kém xa kênh Đại Vận Hà.
Giống như cô gái nhỏ nhắn xinh xắn đến từ phương Nam gặp phải chàng trai thô kệch với vóc người cao lớn đến từ phương Bắc, xinh đẹp thì có thừa nhưng hùng vĩ thì chưa đủ.
Hai bên bờ kênh có rất nhiều những ngôi nhà thấp thấp lùn lùn, mái đỏ tường trắng, chằng chịt đan xen nhưng không chút hỗn loạn.
Tâm trạng của Tống Y cuối cùng cũng tốt hơn một chút. Trên mặt cô nở nụ cười, thân mật ôm tay Thời Ẩn Chi.
Ánh mặt trời có chút gay gắt, Tống Y nheo nheo mắt, lười biếng giống như chú mèo đang phơi nắng trên nóc nhà thôn quê.
Tiếp tục đi về phía trước, du khách ở hai bên bờ sông cũng dần dần nhiều thêm. Tống Y tò mò đưa mắt nhìn xung quanh cho đến khi nhìn thấy một nơi.
Một hàng bàn vẽ được dựng ở đấy, có vẻ như có đoàn người đang tổ chức vẽ cảnh vật.
Tâm trạng của Tống Y lập tức trở nên sa sút, giống như bị dội một chậu nước lạnh vào đầu, lạnh đến thấu tim.
"Ăn kẹo không."
Ủ rũ chưa được một phút, trong tay cô đột nhiên được nhét vào một cây kẹo cầu vồng.
Từ lúc ăn sáng ở khách sạn Thời Ẩn Chi đã cảm thấy tâm trạng của Tống Y không vui, trên mặt cô không có vấn đề gì nhưng tinh thần đã không còn nữa.
Giống như một vò rượu tràn đầy đột nhiên xuất hiện một cái lỗ nhỏ, khiến cho rượu bị chảy ra từng chút một.
Người ủ rượu mỗi ngày đều đến xem, cảm thấy lần nào cũng giống như lần nào. Cuối cùng đến lúc phát hiện ra thì rượu đã chảy được hơn phân nửa rồi.
Trạng thái bây giờ của Tống Y giống như hũ rượu bị thủng một lỗ nhỏ kia vậy, từng chút từng chút mất đi hứng thú và khao khát được sống.
Thật ra có lẽ đã bắt đầu vào lúc ở trong bệnh viện, hoặc thậm chí còn sớm hơn - chính là lúc Ernest chặt đứt ngón tay cô.
"Sao anh lại mang kẹo mút cầu vồng theo vậy? Thế mà em cũng không phát hiện ra."
Suy nghĩ của Tống Y bị cắt đứt, trên khuôn mặt xinh đẹp cũng từ từ nở nụ cười. Cô cầm lấy kẹo mút từng chút một, trong mắt lộ ra vẻ thỏa mãn.
Cô cưỡng chế mình không nhìn những họa sĩ đang phác thảo trên kênh đào Otaru, không nhìn thì sẽ không nghĩ về nó nữa.
Thời Ẩn Chi không trả lời cô, anh cúi đầu nhìn Tống Y cười một tiếng, vô cùng dịu dàng.
"Em có muốn đi tàu Snow Country không?"
Tống Y có chút kì lạ: "Sao đột nhiên lại đổi hành trình ạ?"
Kế hoạch ban đầu thì cả ngày hôm sau bọn họ đều ở Otaru, sau đó từ bên trong đi đến kênh đào Otaru rồi đến núi Tengu ngắm tuyết. Nếu còn có thời gian thì có thể đến bảo tàng hộp nhạc nữa. Trước cửa ở đó có một chiếc đồng hồ hơi nước cổ xưa, toát ra hơi nước hầm hập.
Thời Ẩn Chi trả lời dứt khoát:
"Bởi vì em không vui."
Tống Y ngẩn người rồi chợt nở một nụ cười rạng rỡ. Cô đột nhiên nhón chân lên ôm cổ Thời Ẩn Chi, cả người núp vào trong ngực anh, giọng nói ngọt ngào:
"Vâng!"
Chuyến du lịch đến Hokkaido này vốn dĩ là để cho Tống Y giải sầu. Thời Ẩn Chi hiểu được nỗi lo âu trong lòng cô, biết được sự uất ức trong trái tim cô.
Tuy nhiên hết lần này đến lần khác Tống Y luôn giả vờ thành dáng vẻ không sao cả, ngoài miệng thì nói sau này không vẽ nữa cũng không sao nhưng lần du lịch này cô lại mang theo giá vẽ.
Càng nói không quan tâm thì trong lòng lại càng quan tâm.
Bộ dạng ấy khiến anh đau lòng vô cùng.
Thời Ẩn Chi suy nghĩ rất nhiều nhưng trong đầu cũng không có cách nào.
Trong chuyện của Tống Y, anh luôn hoảng hốt giống như một vị tướng quân hèn nhát đối mặt với kẻ thù trên chiến trường, lúc nào cũng nhìn trước ngó sau, rụt rè e sợ. Đến cuối cùng cũng bị công thành cướp đoạt, quân lính tan rã.
Chuyến tàu Lưu Băng Vật Ngữ (câu truyện băng trôi) là chuyến tàu cách đường biển gần đây nhất. Nếu may mắn bạn còn có thể nhìn thấy kì quan của tảng băng trôi.
Con tàu chạy dọc theo đường ray, Tống Y ngồi gần cửa sổ, có thể nhìn thấy tuyết bị bánh xe chèn cho tung lên, giống như một trận sương mù vậy.
Tuyết rơi xuống đất lại bị bánh xe của đoàn tàu tiếp theo nghiến qua, bay lên lần nữa và cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Dọc theo đường bờ biển là những ngôi nhà mang đậm nét đặc trưng của địa phương Nhật Bản. Nhà thấp thấp lùn lùn, trên mái nhà phủ một lớp tuyết dày, mềm mịn trắng nõn khiến người ta không nhịn được muốn cắn một cái.
Biển khơi xanh thẳm, sóng đánh vào bờ, xa xa còn có những chú chim hải âu bay lượn. Tiếng chim kêu kèm theo âm thanh của tàu hòa cùng với tiếng sóng dần dần chìm xuống đáy biển.
Ngắm nhìn đồng cỏ bất tận, đại dương bao la cùng những khu rừng xanh mướt, lúc con người đối mặt với sự kì vĩ, to lớn của tự nhiên sẽ luôn dễ dàng mở rộng lòng mình hơn.
"Chi Chi, thật ra em thích biển nhất. Mỗi khi nhìn thấy nó em sẽ cảm thấy những thứ gọi là phiền não chẳng qua chỉ có như vậy mà thôi.
Con người nhỏ bé như cát trong sa mạc, cá voi và biển cả không thể không cúi đầu xưng thần."
Người làm nghệ thuật luôn thích theo đuổi một loại trạng thái ý thức gọi là "tùy theo tự nhiên". Mà trong xã hội thì rất khó để đạt đến trạng thái gần như vô thức như vậy.
Nhìn lại lịch sử nghệ thuật, có rất nhiều tác phẩm được gọi là nghệ thuật mà người bình thường khó có thể hiểu được,ví dụ như bộ sưu tập có tên Artist"s Shit của nghệ sĩ người Ý Piero Manzoni. Trung bình một hộp có giá 12 Euro và hộp đắt nhất có giá 270.000 Euro.
Lại ví dụ như bức "Series tấm bảng đen" của Cy Twombly, nhìn qua trông giống như một đứa bé cầm phấn trắng tùy ý vẽ loạn lên bảng đen. Trong đó có một bức tranh "Không đề" đã được bán đấu giá với giá cao ngất ngưởng là 450 triệu nhân dân tệ. Và hiện nay đang được cất giữ trong viện bảo tàng Benessehouse ở Naoshima, Nhật Bản.
Tranh của Tống Y cũng mang cảm giác phá vỡ thế tục, giống như những búp măng sau cơn mưa mùa xuân, nhú lên khỏi mặt đất.
Người không hiểu sẽ đi theo thế tục thổi phồng sự vĩ đại của Tống Y, nhưng chỉ có Tống Y mới biết bản thân vẫn có chút chưa thể đột phá. Mà bây giờ cô lại càng khó có thể tiến bộ hơn lúc trước.
Cúi đầu nhìn tay phải, Tống Y nghĩ có lẽ cô đã trở về tầng bị thế tục cấm đoán rồi.
Thời Ẩn Chi học y, anh có thể vẽ chính xác sơ đồ giải phẫu người nhưng trên phương diện nghệ thuật anh vẫn không có cách lĩnh hội như cũ.
Anh không nói nhiều, chỉ im lặng lấy găng tay ra cẩn thận đeo cho Tống Y.
Không sao hết. Thời gian trên chuyến tàu này còn rất dài, đủ để cho tiểu tổ tông ngắm nhìn phong cảnh.
Khi Lưu Băng Vật Ngữ đến trạm xe Bắc Tân, Thời Ẩn Chi đội mũ cho Tống Y rồi mới nắm tay cô xuống xe.
Nhà ga này cách biển rất gần và cũng là trạm xe lửa của Thư Kỳ trong phim "Phi thành vật nhiễu". Đây cũng coi như nhà ga nổi tiếng trên Internet.
Bây giờ đang là mùa du lịch cao điểm ở Hokkaido, khắp nơi có thể nhìn thấy du khách đến ngắm phong cảnh, người đi lại tấp nập.
Kiễng chân lên nhìn xung quanh, Tống Y dẫn Thời Ẩn Chi đến một chỗ ít người hơn.
Người hiện đại thích gọi du lịch là "check in", như thể họ đang giải quyết công việc, mệt mỏi đối phó qua loa. Mọi người đi theo hướng dẫn viên du lịch thăm quan một nơi lại một nơi, chụp cảnh đẹp đăng lên mạng, nhận được hết lượt thích này đến lượt thích khác coi như mãn nguyện rồi.
Quá kì lạ!
Khách du lịch là vô biên, nhưng đi du lich tuyệt tối cũng không phải để du lịch.
Đời người ngắn ngủi, không làm được anh hùng cái thế thì cũng không nên tầm thường vô vị không làm gì cả.
Con người đối mặt với tự nhiên thì nhỏ bé, mà đối mặt với lịch sử thì nông cạn.
Nếu có thể, tốt nhất nên đi bộ khắp đại dương, ngắm nhìn non sông nước biếc.
Dừng chân lại một chỗ trên bờ, Tống Y đối diện với gió biển, nhìn những chú chim hải âu bay vào chân trời, bay vào tận cùng nơi biển xanh sâu thẳm.
Cô đột nhiên hỏi: "Chi Chi, nếu như sau này anh không thể làm bác sĩ nữa anh sẽ ra sao?"
"Không thế nào cả, tìm lại sự hứng thú một lần nữa. Nếu như đến lúc đó cái gì cũng không muốn vậy thì cái gì cũng không nghĩ nữa."
Tống Y không khỏi thấy ngạc nhiên. Cô cho rằng một người như Thời Ẩn Chi nên có những ý tưởng cao thâm hơn.
Cô quay đầu lại nhìn anh: "Nếu như Chi Chi không làm bác sĩ, vậy anh không cảm thấy cuộc đời không còn ý nghĩa gì nữa sao?"
Nhìn về phía mặt biển xa xa, Thời Ẩn Chi nhìn Tống Y cười nhạt rồi đột nhiên ôm eo cô, chạm lên đôi môi mềm mại.
Cướp đoạt như gió, không mang theo chút uyển chuyển nào.
Nét mặt của Tống Y có chút đờ đẫn. Trong lòng cô vốn còn mang theo nét bi thương, mấy câu hỏi cô đưa ra cũng rất nghiêm túc, nhưng không biết tại sao anh lại đột nhiên hôn cô rồi.
Thời Ẩn Chi hôn trộm nhưng vẫn mang dáng vẻ ung dung, thậm chí anh còn hỏi ngược lại câu hỏi vừa rồi của Tống Y.
"Cái gì gọi là đời người có ý nghĩa? Đời người nhất định phải có ý nghĩa sao?"
Trong lúc nhất thời Tống Y không biết nên trả lời như nào. Chân mày cô khẽ cau lại, rơi vào trầm tư.
Rất nhiều người sống trên đời luôn theo đuổi một "ý nghĩa", luôn hỏi trái hỏi phải, cân nhắc xem điều này có ý nghĩa hay không.
Sinh tồn, sinh hoạt và sinh mệnh là ba loại cảnh giới của con người và nó cũng mang ba ý nghĩa khác nhau.
Cha mẹ không cho con cái chơi đùa, cho rằng như vậy sẽ trễ nải việc học tập lại còn không có ý nghĩa.
Những đồ bị hỏng ném vào thùng rác cũng là thứ không có giá trị, không có ý nghĩa.
Nhưng đời người đâu có nhiều ý nghĩa như vậy?
Những nhu cầu sinh lí về ăn uống của Lazard còn có bao nhiêu ý nghĩa?
Mơ màng không có ý nghĩa, ngủ nướng không có ý nghĩa, ăn thực phẩm rác rưởi không có ý nghĩa...
Nhưng vậy thì thế nào chứ?
Cuộc sống của con người phải có mục tiêu phấn đấu cả đời, nếu như không có thì vui vẻ sống ở nhân gian một lần cũng không tồi.
"Những gì anh nói em đều hiểu. Nhưng mà em, em bây giờ vẫn không biết nếu không làm họa sĩ nữa thì sau này còn có thể làm gì. Mấy năm nay, ngoại trừ vẽ ra em đều không làm cái gì khác."
Tống Y nghĩ mãi không ra, cô thậm chí còn hoài nghi chính mình.
Theo thói quen sờ tay phải một cái, cô chợt nhớ ra một chuyện quan trọng bèn nghiêm nghị nói:
"Mặc dù em không thể nào vẽ được nữa nhưng cũng không sao. Trước kia em đã mua mấy triệu tiền bảo hiểm cho tay, có thể dựa vào cái này để làm giàu."
Nghĩ đến bảo hiểm Tống Y bèn cảm thấy vui vẻ. Trước kia chị Ngô Ngữ còn nói cô lãng phí tiền bạc, mua xấp xỉ gần trăm triệu tiền bảo hiểm, đúng là bệnh thần kinh.
Nhưng bây giờ nghĩ lại thì may mà cô đã mua.
Haiz, có tiền thật tốt.
Thời Ẩn Chi đang không thể nào hiểu nổi đường não của tiểu tổ tông:...
Anh giơ cổ tay lên liếc nhìn thời gian.
Ánh mắt Tống Y nhìn về phía biển xanh. Không biết từ bao giờ trên biển đã xuất hiện mấy con tàu màu hồng phấn xếp hàng ngay ngắn lái về phía trước. Trong lúc mơ hồ dường như còn có thể nghe thấy tiếng cá heo kêu.
Tống Y nghĩ, chả trách những người từng đến Nhật Bản đều muốn đến một lần nữa. Ngay cả những con tàu trên biển đều rất được dụng tâm sơn màu hồng, sao có thể không yêu cho được chứ?
Tàu càng di chuyển về phía trước lại càng nhìn thấy rõ. Trên mỗi chiếc thuyền màu hồng phấn đều có một bó khinh khí cầu đủ màu sắc, trên mỗi một quả đều có hình trái tim.
Một lúc sau, sáu chiếc khinh khí cầu rực rỡ trên con thuyền màu hồng đều đồng loạt thả bay. Bên trong bầu trời xanh thẳm, trừ sắc trắng của những đám mây thì đột nhiên lại xuất hiện những màu sắc lãng mạn khác.
Khi khinh khí cầu bay lên, những dòng chữ treo bên dưới cũng dần dần xuất hiện trước mắt.
—— Gả cho anh nhé!
Là chữ tiếng Trung, phảng phất giống như chiếu cố người bị cận vậy, mỗi một bó khinh khí cầu là một chữ và mỗi một chữ đều to đến kinh người.
Tống Y với đôi mắt bị cận lập tức phản ứng lại, ngơ ngác xoay người.
Gió biển đem giọng nói của Thời Ẩn Chi thổi đi rất xa, và cũng thổi đến tận tim cô.
"Y Y, nếu như không thể nào vẽ vậy thì mặc kệ hết đi. Làm họa sĩ mệt mỏi như vậy, thả lỏng làm cô dâu của anh cũng không tệ."
Thời Ẩn Chi lấy chiếc nhẫn từ trong túi ra, quỳ một chân xuống đất rồi ngẩng đầu nhìn tiểu tổ tông của anh.
Trong mắt anh là biển sao trời, là sự dịu dàng vô biên.
Mà Tống Y đã sớm chìm đắm trong sự dịu dàng của anh, không cách nào tự kiềm chế, khó mà thoát khỏi.
Cô nghe thấy giọng nói của anh, cảm thấy cho dù có dùng hàng vạn sự đẹp đẽ thế gian đi chăng nữa cô cũng không đổi——
"Gả cho anh nhé! Y Y."
*************************************
Chúc cả nhà nghỉ lễ 30/4 vui vẻ!!!!
Do tình hình dịch lại trở nên phức tạp rồi nên mọi người ở nhà đọc truyện cho an toàn ạ.
Mình đã cố làm xong bộ này trước 30/4 - 1/5 nhưng do máy tính hỏng nên đã không làm kịp. Chương này mình gõ trên điện thoại mà lâu ơi là lâu, mãi không xong luôn:(((
Mà dạo này được các bạn ủng hộ nhiều nên mình cũng rén, không dám ngâm lâu nữa😂