Thời gian thăm bệnh của Tống Y chỉ có 3 tiếng một ngày, buổi sáng một tiếng rưỡi, buổi chiều một tiếng rưỡi.
Lúc nào cũng cảm thấy chưa nói được mấy câu mà đã hết thời gian. Sau khi hết thwòi bgian thăm bệnh, Thời Ẩn Chi đưa ông bà ngoại Tống Y trở về khách sạn.
Hai cụ cũng rất rộng lượng, thấy ngón tay Tống Y sau khi bị chặt vẫn có thể nối lại bèn cho rằng Phật tổ phù hộ nên nhất định phải đến chùa Kê Minh ở thành phố N dâng hương, công đức thêm chút tiền nhang đèn.
Hai ba ngày nay Thời Ẩn Chi bận đến nỗi ngay cả thời gian ngủ cũng không có, không chỉ bận chuyện của tiểu tổ tông mà sắp cuối kì rồi, các chuyện rườm rà cũng nhiều hơn rất nhiều.
Đề thi cuối kì môn Dược học mới có phần A, phần B vẫn chưa ra, cho nên buổi chiều anh phải về trường để ra đề.
May là bây giờ đã là tuần thứ 18, toàn bộ chương trình học đã kết thúc. Tiết học cuối cùng, Thời Ẩn Chi giải đáp các câu hỏi của sinh viên. Tuy nhiên hỏi về vấn đề chính không có bao nhiêu nhưng hỏi trọng điểm thì lại có một đống.
Mỗi một sinh viên y khoa trước khi thi cuối kì đều sẽ nghe được câu hỏi tu từ của giáo viên:
"Bệnh nhân sẽ phát bệnh dựa theo những điểm nào?"
Dĩ nhiên bọn họ sẽ không biết, cho nên một quyển sách phải gặm từ đầu đến cuối, hơi sơ sót một chút cũng có thể sẽ đứng trên bờ vực thi trượt.
Mặc dù tiết học của Thời Ẩn Chi thả lỏng, nhưng trọng điểm không đánh dấu. Không chỉ vậy, ngay cả câu hỏi trong bài thi cũng là những câu trong bài kiểm tra đầu vào sau đại học.
Bài kiểm tra cuối kỳ của đại học y dược N có rất nhiều môn, liên tiếp nhiều năm cũng không đổi đề mục.
Tuy nói bài thi cuối kỳ sẽ được thu tại chỗ nhưng khó tránh khỏi sẽ có một số sinh viên có thể lấy được bài thi cuối kì trước đó, như vậy là đầu cơ trục lợi, không công bằng đối với sinh viên học tập nghiêm túc.
Hơn 12 giờ trưa, viện trưởng của viện y học cơ sở đặc biệt đi một chuyến đến tổ nghiên cứu và giảng dạy đơn thuốc vì chuyện sao chép luận văn trước đó.
"Bên phía Tề Gia Hoan đã liên lạc với tạp chí tập san trước kia cho rút luận văn lại rồi, dù sao cũng chưa có phát hành, cậu cũng đừng quá so đo."
Thời Ẩn Chi cầm tách trà lên, không nói gì.
Tề Gia Hoan quả thật là người có chút năng lực, nhưng còn lâu mới xứng với chức vị mà hắn ta có bây giờ.
Phần lớn nguyên nhân hắn ta có thể đạt được thành tựu như hiện tại là do hắn ta có bản lĩnh cưới vợ.
Giáo sư đại học nghe thì thật thanh cao, nhưng nếu phân tách rõ ra thì phần lớn giáo sư đều có lòng danh lợi rất nặng. Không nặng về thành tích dạy học mà chỉ tập trung vào nghiên cứu thí nghiệm, lấy phát biểu luận văn để quyết định chức vị và tiền lương.
Sắp hết năm rồi, mấy ngày nay các giáo viên trong tường đều bận đến sứt đầu mẻ trán để trình bày hạng mục Quỹ Khoa học Tự nhiên Quốc gia, nhất là các giáo sư trẻ tuổi.
Không có hạng mục thì đồng nghĩa với không có vốn, không có luận văn, trong cuộc bình bầu giáo sư không có cách nào thăng chức.
Phần lớn các giáo sư có trình độ lâu năm đều là những thầy thuốc Đông y nổi tiếng, đều dựa vào danh tiếng chữa bệnh cứu người, có hàng chục năm kinh nghiệm lâm sàng, đối với việc nghiên cứu khoa học cũng không mấy quan tâm.
"Ngoài ra còn có một nghiên cứu sinh tên là Trần Như Nhan, tôi cũng đã nói chuyện riêng với em ấy rồi. Em ấy nói là bị cậu hiểu lầm, em ấy không đẩy bạn gái cậu, muốn trở lại làm nghiên cứu sinh của cậu lần nữa."
Thấy Thời Ẩn Chi không có ý lên tiếng, viện trưởng viện cơ sở đành phải tự mình lên tiếng.
Nhắc tới cũng thấy bực mình. Dù sao ông ta cũng là một viện trưởng, tiếp quản một nghiên cứu sinh cũng chẳng là gì.
Ai ngờ nhận nghiên cứu sinh này lại xảy ra chuyện như vậy, đã liên quan đến chuyện của Tề Gia Hoan mà vẫn còn muốn trở lại làm thí nghiệm với Thời Ẩn Chi, dù thế nào cũng không muốn ở lại trong tay ông ta.
Loại học sinh này ông ta cũng không muốn, giống như cỏ mọc đầu tường vậy, lúc nghiêng về phía đông, lúc lại nghiêng về phía Tây.*
(* Ý nói gió chiều nào theo chiều đó.)
"Tôi không hiểu lầm, cũng không muốn làm thầy của cô ta lần nữa."
Nghe thấy Trần Như Nhan muốn làm học trò của mình lần nữa, Thời Ẩn Chi vô thức cảm thấy chán ghét, trực tiếp từ chối.
Viện trưởng viện cơ sở còn muốn khuyên Thời Ẩn Chi tiếp nhận Trần Như Nhan.
Dù sao ông ta cũng không muốn hướng dẫn sinh viên này nữa, một sinh viên nữ cùng giáo sư ở chung một chỗ lại còn bị chính thất biết được, đánh từ khu ký túc xá đến tận cổng trường dẫn đến một loạt tin tức mới, khiến cho danh tiếng trường học đều bị mất hết.
Nhưng nghiên cứu sinh cũng phải có thầy hướng dẫn. Trần Như Nhan cũng không vi phạm nội quy, cho nên không thể đưa ra xử phạt để đuổi học cô ta.
"Chuyện của Tề Gia Hoan coi như thôi, nếu đã rút về tôi cũng không muốn truy cứu nữa. Nhưng các số liệu trong phòng thí nghiệm của tôi mà Trần Như Nhan đưa cho ông ta mời gửi lại hết cho tôi, hơn nữa phải đảm bảo không được sử dụng nó nữa."
Đối với người không quan trọng, từ trước đến nay Thời Ẩn Chi không muốn lãng phí thời gian.
Mặc dù Tề Gia Hoan là giáo sư uy tín, mặc dù ông ta có mấy phần bản lĩnh nhưng khó có thể khen ngợi phẩm chất của ông ta.
Gia thế bối cảnh của Thời Ẩn Chi các giáo sư trong trường học cơ bản đều biết hết, viện trưởng viện y học cơ sở tất nhiên cũng biết. Ông ta nghe thấy lời này của Thời Ẩn Chi bèn biết mục đích của chuyến này không đạt được.
Cục diện rối rắm mà Trần Như Nhan gây ra vẫn phải nằm trong tay ông ta.
Sau khi tiễn viện trưởng đi, Thời Ẩn Chi lại nhận được điện thoại của bà Điêu Bảo Thụy.
"Con dâu mẹ sao rồi? Hội nghị ở thủ đô của mẹ kết thúc rồi, chiều nay sẽ về thành phố N."
Chuyện của Tống Y Thời Ẩn Chi không cố tình che dấu, cho dù có cố tình che dấu thì cũng không gạt được. Mạng lưới tin tức của ông cụ nhà anh rất rộng, sợ là ngay ngày hôm ấy đã biết chuyện rồi.
Đột nhiên một đội tìm kiếm và cứu hộ chuyên nghiệp không phải cảnh sát gồm hơn 100 người bất ngờ xuất hiện, trong lòng Thời Ẩn Chi hiểu rõ nhất định là do ông cụ nhà anh mời đến.
"Gãy xương, đã bó thạch cao, ngón tay cũng đã nối lại rồi ạ."
Nói tới chuyện của Tống Y, cho dù tốt hay xấu thì giọng nói của Thời Ẩn Chi cũng bất giác trở nên dịu dàng.
Bà Điêu Bảo Thụy thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng trao đổi với cha Thời ở bên cạnh vài câu.
Cách điện thoại Thời Ẩn Chi cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng ân ái ra sao.
Khẽ cong môi, Thời Ẩn Chi nói với bà Điêu Bảo Thụy:
"Tối trở về rồi nói ạ! Có rảnh rỗi thì bố mẹ quan tâm đến chuyện của Ấu Nghiên một chút, thằng nhóc Tần Phóng dường như muốn bắt cóc cháu ngoại của hai người đấy."
Quả nhiên vừa nhắc tới cháu ngoại bảo bối Thời Cổn Cổn, bà Điêu Bảo Thụy không còn bình tĩnh nữa, không nói hai lời liền cúp điện thoại, có lẽ tiếp theo muốn gọi cho Thời Ấu Nghiên.
Chuyện chất đống quá nhiều, Thời Ẩn Chi ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn, sau khi ra xong đề thi cuối kì phần B bèn nhìn đồng hồ rồi chạy đến bệnh viện.
Buổi sáng đưa ông bà ngoại Tống Y trở về khách sạn là vì đã hết thời gian thăm bệnh.
Nhưng thời gian thăm bệnh buổi sáng đã qua thì vẫn còn buổi chiều!
Sau khi đỗ xe, Thời Ẩn Chi ôm một hộp kẹo Skittles lớn và một bó hoa hồng đi vào thang máy.
Bởi vì đang trong giai đoạn điều dưỡng, điện thoại của Tống Y bị cưỡng chế lấy đi, tránh cho việc tạo thành huyết áp cao ở một bên cánh tay do cầm điện thoại trong thời gian dài, ảnh hưởng đến quá trình hồi phục của mạch máu.
Bên trong phòng bệnh được trang bị TV, nhưng độ cao gối của Tống Y cũng có quy định nghiêm khắc.
Lúc xem TV không chỉ có độ cao của gối không đủ mà mắt còn bị mỏi.
Lúc này tiểu tổ tông đang nằm dài trên giường, y tá ở bên cạnh đang đọc báo cho cô nghe.
Nghe những lời hoa mỹ của giới truyền thông về sự kiện lần này của cô, Tống Y còn cảm thấy khá thú vị.
"Hiếm thấy ghê, em đang nghe đọc báo sao?"
Thời Ẩn Chi đẩy cửa vào, y tá rất có mắt lập tức buông báo xuống nhanh chóng rời đi, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại.
"Chi Chi? Em còn tưởng ngày mai anh mới đến!"
Vốn Tống Y nghe y tá đọc tin tức đã có chút mệt mỏi, bây giờ vừa thấy Thời Ẩn Chi bèn lập tức tỉnh táo lại, giống như được bơm máu gà vậy.
Cô còn tinh mắt phát hiện trong tay Thời Ẩn Chi có một bó hoa hồng, xinh đẹp ướt át, được gói trong nhiều lớp giấy màu hồng.
Trong nháy mắt, những cảm xúc vui sướng, ngại ngùng lại thỏa mãn lập tức lan tỏa trong lòng Tống Y.
Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên Thời Ẩn Chi tặng hoa cho cô!
Hơn nữa còn là hoa hồng!!
Bóc lớp bao bì giấy bên ngoài của hoa hồng, cắm hoa vào trong bình thuỷ tinh rồi đặt ở vị trí đẹp nhất gần cửa sổ.
Khi ánh mặt trời chiếu vào dường như cũng mang theo mùi hương của hoa hồng.
Thời Ẩn Chi không cố ý nhắc đến bó hoa hồng này, giống như các cặp vợ chồng già, sau khi mua hoa bèn tự nhiên nuôi dưỡng.
Tống Y cảm thấy cảm giác này rất tốt.
"Hôm qua có ngủ ngon không? Có mơ thấy ác mộng không?" Thời Ẩn Chi cắm xong hoa hồng quay lại hỏi.
Trên mặt Tống Y còn mang dáng vẻ đắc ý kiêu ngạo, vừa nghe thấy câu hỏi của Thời Ẩn Chi bèn lập tức ủ rũ.
Vốn cho là đã quên, ai ngờ Thời Ẩn Chi vừa nhắc đến cô lại lập tức nhớ đến cơn ác mộng đêm qua.
Rõ ràng mọi thứ trong mơ sẽ dần dần phai nhạt theo thời gian, nhưng bây giờ cô vẫn có thể nhớ rõ mọi thứ trong mơ, nhớ đến khuôn mặt đó của Ernest.
"Không tốt lắm, em mơ thấy ác mộng, mơ thấy Ernest, còn mơ thấy có con quái vật muốn ăn tay em."
Câu trả lời này không nằm ngoài dự đoán. Đây là câu trả lời Thời Ẩn Chi trước khi tới đã dự đoán được.
Lấy một bộ câu hỏi trong túi ra, Thời Ẩn Chi cầm bút viết màu đen ngồi cạnh đầu giường Tống Y.
"Y Y, chúng ta làm một vài câu hỏi đi! Anh đọc còn em chọn."
Tống Y có chút khó hiểu, cô cảm thấy không phải chuyện gì tốt.
"Làm gì vậy, em vẫn là bệnh nhân mà, làm đề làm gì?"
"Nếu làm được điểm cao thì sẽ có kinh hỉ." Nghĩ một chút, Thời Ẩn Chi lại bổ sung: "Em nhất định sẽ thích chứ không phải sợ."
Tống Y suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng không có vấn đề gì, dù sao chỉ là một vài câu hỏi mà thôi. Đến khi nghe Thời Ẩn Chi đọc đề cô mới từ từ cảm thấy không đúng.
Câu hỏi khiến cô cảm thấy rất quen thuộc, giống như các câu hỏi trong tờ kiểm tra sức khỏe tâm lý hồi trước vậy.
[Nhớ lại sự kiện tổn thương đã trải qua trong quá khứ, ý nghĩ và hình ảnh nào không ngừng xuất hiện lặp đi lặp lại làm phiền bạn?]
Chọn theo thứ tự giảm dần, chưa bao giờ, hiếm khi, đôi khi, thường xuyên, luôn luôn.
Suy nghĩ của Tống Y dần dần trôi đi, cô không thể diễn tả được cảm giác này.
Nếu như đổi thành quá khứ, cô nhất định rất ghét loại kiểm tra này, giống như số đo chiều cao vậy, không muốn đem chuyện riêng tư tiết lộ ra một chút nào.
Nhưng bây giờ là Thời Ẩn Chi kiểm tra cho cô.
Tống Y còn nhớ, sau khi đi vào, câu đầu tiên Thời Ẩn Chi hỏi cô là ngủ có ngon không.
Không phải dò xét chuyện riêng tư, không phải cố gắng muốn đào tai tiếng.
Đây là vì quan tâm nên mới làm như vậy, hơn nữa không giữ lại chút nào.
Câu hỏi không nhiều, Tống Y trả lời rất nhanh. Thời Ẩn Chi đã bắt đầu tính điểm cho Tống Y trên giấy.
"Chi Chi, có phải anh đang làm kiểm tra cho em không?" Tống Y hỏi.
Bút viết màu đen hơi ngừng lại một chút, Thời Ẩn Chi nhẹ giọng "Ừ" một tiếng, giọng nói ôn nhu.
"Sợ em quá sợ, một mình chịu đựng nhưng không nói với anh."
Giống như rất nhiều người mắc bệnh trầm cảm, thật ra trong lòng họ lúc nào cũng thấy không vui, nhưng lúc đối mặt với những người khác họ luôn mang bộ dạng vui vẻ.
Luôn nhận sai về mình, không muốn suy nghĩ cho bản thân.
Thời Ẩn Chi sợ tiểu tổ tông quá kiên cường, cái gì cũng tự mình gánh, cái gì cũng không nói.
Năm 2007 có bộ phim Mỹ tên 《Reign over me》, tên tiếng Trung là 《Bắt đầu từ trái tim》, bộ phim nói về chứng chướng ngại sau chấn thương. Cô giáo dạy nội khoa năm đó đã giới thiệu bộ phim này cho các sinh viên xem.
Thời Ẩn Chi không phải là bác sĩ tâm lý cho nên anh không biết nhiều về lĩnh vực này.
Trong đề khảo sát, điểm của Tống Y không cao cũng không thấp, nằm ở mức trung bình.
"Điểm của em cao không?"
Tống Y thấy bàn tay cầm bút của Thời Ẩn Chi bất động bèn hơi ngẩng đầu lên hỏi, cô không thấy rõ số điểm.
Xếp các bài kiểm tra lại rồi cất vào trong cặp, Thời Ẩn Chi không nói số điểm cụ thể cho Tống Y mà lấy một cuốn sách hướng dẫn du lịch ra.
"Số điểm không cao cũng không thấp, cho nên anh chuẩn bị đưa em đến Nhật Bản du lịch."
Tống Y nhìn quyển sách hướng dẫn du lịch Nhật Bản, khó có thể tưởng tượng Thời Ẩn Chi lại làm cẩn thận như vậy.
Các chi tiết bao gồm số tàu, thời gian, đồ ăn ngon, địa điểm chụp ảnh đẹp nhất,.... đã được đánh dấu đâu vào đấy.
Hai mắt Tống Y không giấu được vẻ kích động, khoé môi khẽ cong, vô cùng vui vẻ.
"Chỉ có thể chọn một nơi."
"Hả?"
Tống Y có chút bối rối, bọn họ cũng không phải không có tiền, vất vả lắm mới đi Nhật Bản một chuyến sao lại chỉ đi một chỗ chứ?
Thời Ẩn Chi nhìn bàn tay phải đang để dưới đèn sưởi của Tống Y tiếc nuối nói:
"Bởi vì tay em vẫn chưa hoàn toàn bình phục, phải về nhà tĩnh dưỡng."
Tống Y nín một hơi, không lên được cũng không xuống được.
"Thật sự không thể đi nhiều thêm một chỗ nữa sao? Em muốn đi Hokkaido, còn muốn đi Nagoya nữa."
Thời Ẩn Chi thái độ kiên quyết, không thương lượng: "Chỉ có thể chọn một trong hai."
Nhìn lên trần nhà trợn trắng mắt một cái, Tống Y dời người xuống một chút, cả người hờn dỗi.
Sau đó cô đột nhiên lại thò đầu ra, gằn từng chữ nghiêm túc nói:
"Vậy thì đi Hokkaido."
Tống Y đã đi Tokyo, chủ yếu là vì triển lãm tranh. Lúc đi cũng không phải mùa hoa anh đào cho nên chỉ nhìn thấy những cây anh đào trơ trụi.
Bây giờ đúng lúc là mùa đông, phong cảnh mùa đông ở Hokkaido là mê người nhất. Tuyết đọng rất dày, nhìn chỉ thấy biển trời bất tận, thỉnh thoảng còn có những đoàn tàu chạy qua.
"Được. Nhưng Hokkaido rất lạnh, lúc ở bên ngoài tay phải của em phải đeo ít nhất hai chiếc găng tay mới được."
Thời Ẩn Chi nhanh chóng đồng ý, yêu cầu cũng tới rất nhanh.
Tống Y - người đã rời xa găng tay mười tám năm, hoàn toàn không hứng thú với loại đồ ảnh hưởng đến nhan sắc này.
Tại sao ở trước mặt Thời Ẩn Chi cô không hề có chút nhân quyền nào vậy?
Tống Y tức giận di chuyển cái mông nhỏ, sau đó chui người vào trong chăn.
Nhìn thấy bộ dạng trẻ con như vậy của tiểu tổ tông, Thời Ẩn Chi chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cố ý dẫn sang chủ đề khác.
"Em không tò mò tại sao Ấu Nghiên lại không đến thăm em sao?"
Thời Ấu Nghiên và Tống Y quen nhau từ khi học cấp hai, hai người cùng học lớp taekwondo, quan hệ tốt đến mức có thể tắm chung, ngủ cùng nhau, vỗ mông nhau...
Lúc Tống Y ở nước ngoài gặp trở ngại là Thời Ấu Nghiên gửi tiền cho cô; lúc Thời Ấu Nghiên muốn tự tử thì Tống Y là người cùng cô ấy uống bia ở ven đường để giải tỏa hết cảm xúc tồi tệ.
"Cái này có gì đâu, cậu ấy nhất định bận chuyện gì cho nên mới chưa đến thăm em?"
Thời Ẩn Chi cao thâm lắc đầu một cái, anh đem chuyện của Thời Ấu Nghiên và Mao Di Minh buôn cho Tống Y nghe.
"Ấu Nghiên bị người ta bán đứng, đem con bé bán cho Tần Phóng, bây giờ Tần Phóng đang làm giám định cha con, sống chết không để cho Ấu Nghiên đi."
Là một người chị em tốt, Tống Y lòng đầy căm phẫn, tức giận muốn đập bàn. May là cô vẫn nhớ bây giờ mình là một bệnh nhân bị đứt tay phải khâu lại nên mới nhịn xuống.
"Người nào không biết xấu hổ như vậy! Sao có thể bán đứng Ấu Nghiên chứ?!"
Thời Ẩn Chi lấy một viên kẹo màu xanh từ trong hộp Skittles đút vào trong miệng của tiểu tổ tông, vẻ mặt dửng dưng nói:
"Anh!"