Bên trong phòng VIP của khách sạn lớn, một cô gái xinh đẹp mặc sườn xám Tô Châu đang cầm hai quả thanh long đỏ do dự.
Ăn hay không ăn đây?
Tống Y suy nghĩ một chút, vẫn quyết định không ăn.
Cô vừa gọi điện cho Thời Ẩn Chi, anh nói đại tiện màu sắc không bình thường có thể do thanh long đỏ tạo nên, bảo cô gần đây đừng ăn thanh long nữa. Đợi hai ngày xem có gì bất thường xảy ra hay không.
Nếu bình thường có nghĩa là do thanh long đỏ tạo thành; nếu như không bình thường phải lập tức đến bệnh viện khám.
Lời của Thời Ẩn Chi ở trong lòng Tống Y gần như là thánh chỉ.
Cô tin tưởng anh, giống như tín đồ Kitô giáo vĩnh viễn tin tưởng Chúa Jesus.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, điện thoại Tống Y cũng reo.
Là đội quay phim của CCTV đến. Để xác nhận đây có đúng là phòng của Tống Y hay không, bọn họ còn gọi điện thoại cho cô.
Mở cửa ra, bên ngoài là vài người quay phim mang theo máy quay; còn có một cô gái nhỏ bé đứng ở đầu tiên, chắc là đạo diễn.
" Chào cô Tống Y! Tôi là đạo diễn quay phim lần này - Bạch Điềm Điềm. Trời ơi, cô đẹp quá!"
Cô gái nhỏ lần đâu tiên thấy Tống Y ngoài đời, so với trong ảnh còn đẹp hơn. Trong nháy mắt mắt cô ấy đã lấp lánh đầy sao.
Nhà nước nên phát hành văn kiện, quy định những cô gái như cô Tống Y nhất định phải ngày ngày đăng ảnh tự sướng.
Khi một tài năng đạt đến đỉnh cao, có thể được gọi một tiếng " thầy" mà không cần bị tuổi tác hạn chế.
Cũng như vào thời dân quốc, không chỉ đàn ông mới có thể trở thành " tiên sinh" mà phụ nữ có tài năng cũng có thể được tôn trọng gọi là " tiên sinh", ví dụ như Dương Giáng tiên sinh.
Lấy thanh danh và thành tựu ở giới hội họa ngày nay của Tống Y, gọi một tiếng " cô" cũng rất xứng đáng.
" Chào em, tôi là Tống Y. Thật sự làm phiền mọi người quá. Mọi người đã dùng bữa trưa chưa? Nếu như chưa tôi mời mọi người xuống tầng dưới ăn cơm, ăn no làm việc mới không mệt."
Tống Y theo thứ tự bắt tay với tất cả nhân viên của đài CCTV, xử sự rất chu đáo.
Sáng sớm từ thủ đô vộ vàng đi đến thành phố N, nửa đường còn bị kẹt xe giữa chừng, vất vả lắm mới đến được đây. Tống Y tính toán thời gian, mười phần thì có tám, chín phần là họ chưa ăn cơm.
" Chúng tôi đã ăn mấy cái bánh bao ở trên xe rồi! Thật xấu hổ quá, đã làm lỡ thời gian của cô Tống! Vô cùng cảm ơn ý tốt của cô Tống Y!"
Bạch Điềm Điềm từ chối liên tục, nhìn Tống Y cười ngớ ngẩn.
Ăn mấy cái bánh bao làm sao có thể no? Tống Y không khách sáo với các cô ấy nữa, trực tiếp lấy điện thoại gọi cho tiếp tân khách sạn đặt cơm giao đến phòng cô.
Từ sáng đến giờ cô cũng chưa ăn cơm, vừa vặn có thể ăn chung.
Sau khi đã đặt món, khách sáo nữa cũng không cần thiết. Tống Y mời các nhân viên cùng ăn.
Tất cả đều là đồ ăn Tây, bày đầy một bàn, mỗi người một phần thịt bò bít tết và mì Ý, còn thêm một phần súp nấm.
Sau khi giải quyết xong bữa trưa, Bạch Điềm Điềm đã thay đổi thái độ vui vẻ, dễ thương lúc trước, làm việc tỉ mỉ, ánh sáng, phông nền, micro... Mỗi một thứ đều yêu cầu sự chính xác, phải cho ra hình ảnh quay chụp đẹp nhất.
Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, Bạch Điềm Điềm bắt đầu đặt câu hỏi đã được chuẩn bị trước.
Thứ tự của các câu hỏi dựa theo thứ tự thời gian, bắt đầu từ tuổi thơ của Tống Y và từ từ kéo dài đến triển lãm mới nhất của cô.
Lần này chẳng qua chỉ là một cuộc phỏng vấn đơn giản, sau đó còn đến thành phố Y - nơi Tống Y sinh ra và đến Pháp nơi cô học tập để quay chụp nữa.
Vốn đầu tư ban đầu của bộ phim tài liệu này không nhiều, kinh phí quay phim chỉ đủ để quay trong nước. Tuy nhiên Tống Y đã ủy thác cho Ngô Ngữ tăng thêm kinh phí đầu tư, vì vậy bây giờ không chỉ đủ kinh phí mà cô còn là một trong những nhà đầu tư của bộ phim này.
" Chuyện liên quan đến hotseach trên Weibo gần đây, cô Tống Y có gì muốn nói với khán giả không?"
Các vấn đề phía trước đều rất hòa nhã, càng gần cuối, vấn đề Bạch Điềm Điềm hỏi ngày càng gay gắt. Như cây kim đâm vào đầu hạt lúa, không nhường nửa bước.
Tống Y cười hời hợt, không hề hoảng hốt. Cô nhẹ nhàng vén tóc, tư thế đoan trang tao nhã.
" Vấn đề này trong câu trước tôi đã trả lời qua, Tống gia trọng nam khinh nữ rất nghiêm trọng. Hơn nữa, tôi cũng không cho rằng một gia đình đón tiểu tam vào cửa, ép mẹ tôi nhảy xuống biển có gì đáng giá để lưu luyến."
" Chuyện trên Weibo mấy ngày nay tôi vẫn luôn xem, nhưng cũng chỉ cảm thấy hoang đường. Hôm qua tôi đã về thành phố Y đoạn tuyệt quan hệ với Tống gia, cũng cùng Tống Tự Ninh cắt đứt quan hệ cha con.
" Nếu như các bạn trên mạng vẫn cảm thấy tôi tâm địa rắn rết, vậy thì tôi cũng chỉ có thể chúc cho đời sau của bạn cũng gặp phải gia đình cực phẩm như vậy, có người cha xuất sắc như thế."
Tống Y một câu thô tục cũng chưa hề nói, nhưng lời châm chọc xâu xa trong đó so với mắng chửi còn lợi hại hơn rất nhiều. Phối hợp với nụ cười giả dối trước sau như một của cô, khiến cho tất cả mọi người đều nổi da gà.
Sau khi Bạch Điềm Điềm hỏi xong câu hỏi này, các vấn đề phía sau nhẹ nhàng hơn nhiều. Mà tâm trạng của Tống Y cũng không bị câu hỏi kia ảnh hưởng, vẫn cười như làn gió xuân.
Triển lãm " Một giấc mộng lớn" vẫn đang mở ở trường Đại học N. Thời gian triển lãm dự kiến ban đầu là mười hai ngày, nhưng mới mở triển lãm Tống Y đã ba lần bảy lượt lên hotseach làm cho triển lãm đã nổi lại càng nổi hơn. Khiến cô không thể không mở thêm bảy ngày nữa.
Bởi vì thân phận Tống Y đặc biệt, cho nên nhân viên của đài CCTV được Ngô Ngữ phụ trách mang đến chỗ triển lãm tranh để tiến hành quay chụp.
Để bày tỏ sự coi trọng, Tống Y cũng đi theo. Cô ở trong phòng đặc biệt đợi đến khi trời tối, công việc quay chụp mới kết thúc.
" Lần này mọi người thật sự quá vất vả rồi! Bởi vì nguyên nhân cá nhân của tôi mà khiến cho tổ quay phim phải điều chỉnh lại, thật sự rất xin lỗi."
Chờ khi kết thúc quay phim, Tống Y lập tức cúi đầu cảm ơn tất cả nhân viên của đài CCTV với thái độ tôn trọng và xin lỗi.
Nhân viên đoàn phim bị dọa sợ không ngừng lui bước về sau, không dám nhận cái cúi đầu này của Tống Y, khách sáo nói:
" Không vất vả, không vất vả! Đều nên làm!"
" Cô Tống Y, cô tốt như vậy, cô làm gì cũng đúng! Không cần xin lỗi!"
...
Ngô Ngữ cũng ở bên cạnh tiếp lời, bởi vì Tống Y không tiện xuất hiện trong cuộc triển lãm nên toàn bộ quá trình quay phim đều do chị ấy hợp tác.
Chạng vạng tối, nhiệt độ ngày đêm ở thành phố N có sự chênh lệch rất lớn. Hai ngày nay nhiệt độ cũng giảm thấp vô cùng. Một nhóm người bận rộn đến giờ vẫn chưa ăn cơm tối, cho nên Tống Y liền bảo Ngô Ngữ mang tất cả nhân viên đi ăn cơm, tiền cô trả.
Nhìn nhóm người rời đi, Tống Y đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang thật kĩ, quấn chặt khăn lên trên người, hai tay nhét vào trong túi, chuẩn bị lái xe trở về khách sạn.
Bởi vì triển lãm, bãi đỗ xe lớn nhất của Đại học N hai ngày nay đều chặt kín chỗ, cho nên xe Tống Y không lái vào được, chỉ có thể đỗ ở khu đất trống bên cạnh. Cách nơi này hơi xa.
Xung quanh nhộn nhịp những người đến xem triển lãm chuẩn bị về, vừa nói vừa cười, bàn luận về những gì thu hoạch được ở buổi triển lãm lần này. Hoặc là bàn luận mấy chuyện xảy ra liên quan đến Tống Y gần đây.
Với tư cách là một người nổi tiếng, nếu đã hưởng thụ lợi ích mà sự nổi tiếng mang đến, thì cũng nên thản nhiên chấp nhận làm đề tài câu chuyện trong mắt công chúng.
Nhắc đến chuyện này thì nhiều ngôi sao trong giới giải trí vẫn không nhận thức được. Một bên tận hưởng tiền tài do danh tiếng mang lại thông qua một số đại ngôn quảng cáo; một bên lại tố cáo truyền thông không có đạo đức, chỉ bởi vì bị chụp ảnh □□, thề son sắt thanh minh đó chỉ là chuyện bịa đặt vớ vẩn, xúi giục người hâm mộ đi tẩy trắng, kiếm thiện cảm của người qua đường.
Loại người như vậy chính là kiểu kĩ nữ, chết còn muốn lập đền thờ.
Tống Y không phải người trong giới giải trí, nhưng cũng được hưởng rất nhiều lợi ích từ việc nổi tiếng đem lại.
Một cái danh hiệu " Nữ họa sĩ tiên tài" đã khiến cô đỡ phải đi đường vòng bao nhiêu năm và chịu khổ ít đi bao nhiêu năm.
Rất nhiều người cố gắng cả đời cũng không đạt được thành tựu, còn cô đã sớm dễ dàng đạt được.
Cúi đầu đi về phía trước, người càng ngày càng ít, đường phố hơi vắng vẻ khiến Tống Y có thể nghe được âm thanh giày bông của mình kéo lê trên mặt đất, còn có tiếng giày da không xa không gần đi sau cô từ năm phút trước.
Cách xe mình còn một đoạn ngắn, Tống Y giả vờ vô tình liếc về phía sau, sau đó làm bộ như đi mệt mỏi, đột nhiên dừng lại xoa xoa bắp chân.
Người đàn ông đi theo cô đeo khẩu trang màu đen, thấy Tống Y dừng lại, hắn cũng dừng lại, từ từ rút ra một con dao găm trong túi.
Ánh mắt Tống Y vẫn liếc nhìn chằm chằm vào người đằng sau, đồng thời cũng quan sát hoàn cảnh xung quang.
Thật sự trúng số độc đắc rồi.
Sớm biết sẽ gặp phải chuyện như này, cô nên đồng ý với Ngô Ngữ thuê vệ sĩ cho mình. Bây giờ thì tốt rồi, gặp phải phiền phức ——
Cô phải tiêu diệt cái người đàn ông thối này một mình.
Không cho đối phương có cơ hội ra tay trước, Tống Y dùng túi sách ra sức đập cái người đi sau lưng cô một trận.
Người kia phản ứng cũng rất nhanh, gần như đồng thời cầm dao đâm vào vai Tống Y.
Lưỡi đao nguy hiểm lướt qua da thịt cô, rạch một đường, máu chảy ra từng giọt, từng giọt.
" Cứu mạng! Có biến thái!"
Tống Y một bên hét to, một bên nắm hai tay lại, tấn công liên tục; vừa đá hông vừa đấm vào đầu hắn ta.
Rất nhanh mọi người xung quanh đã nghe thấy tiếng kêu của Tống Y, nhưng không có ai dám đến giúp ——
Trong tay đối phương có dao, cần gì phải đến chịu tội?
Trước khi cứu người phải bảo vệ mình đã. Trong nháy mắt, mọi người xung quanh đều chọn đứng xem hoặc rời đi nhanh chóng.
" Mẹ kiếp!"
Tống Y mắng một câu thô tục. Đột nhiên cô hung bạo lên, lấy tay làm dao ra sức chém về phía đối phương. Sau đó một tay đoạt dao của hắn, đem người quật ngã xuống đất.
Khi gặp nguy hiểm, phản ứng đầu tiên của con gái là tấn công □□ hoặc mắt của đối phương. Nhưng hai chỗ này bọn họ thường phòng bị rất chắc, biện pháp tốt nhất là tấn công vào cổ.
Nơi yếu ớt nhất của con người là cổ, động mạch của các mạch máu quan trọng đều nằm trên đấy. Dùng sức đập vào chỗ này có thể khiến con người bị choáng váng trong thời gian ngắn. Từ đó có thể tìm được đường thoát.
Xung quanh có người quay video lại, nhưng Tống Y vẫn còn đeo khẩu trang và mũ cho nên không lo bị người khác nhận ra.
Tống Y một cước giẫm lên ngực hắn ta, giống như đại tỉ trong băng đảng xã hội đen:
" Đàng hoàng một chút cho bà."
Sau khi không chế được hắn, Tống Y lấy điện thoại bấm một dãy số, một giây sau liền ngọt ngào, nũng nịu nói:
" Thời Ẩn Chi, anh đến đây nhanh lên, tôi bị người ta đuổi giết rồi! Anh nhanh đến cứu người ta~"