*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời gian tan học buổi trưa,bên ngoài tràn ngập tiếng ồn ào vui vẻ của sinh viên, nhưng góc nhỏ cầu thang bên này lại yên tĩnh một cách lạ thường, chỉ nghe thấy tiếng khóc nức nở của Tống Y.
Trần Như Nhan lớn như vậy nhưng chưa bao giờ nghĩ đến tình tiết máu chó trong phim có ngày sẽ xảy ra trên người mình.
Nữ phụ ác độc lúc đang nói chuyện với nữ chính đột nhiên giả bộ tội nghiệp che một bên mặt, sau đó nam chính sẽ đột nhiên xuất hiện.
Loại cảm giác này rất kỳ lạ, nhưng lại vô hình khiến cho cô ta cảm thấy sảng khoái cùng vui sướng.
Dựa theo sự phát triển như vậy thì cô ta mới là nữ chính. Trước tiên cùng giáo sư Thời Ẩn Chi sinh ra hiểu lầm, rồi sau khi hiểu lầm được sáng tỏ, sẽ có thể bên nhau mãi mãi; mà nữ phụ ác độc sẽ có kết cục thê thảm.
Từng bước một đi xuống cầu thang, Thời Ẩn Chi không cần suy nghĩ cũng có thể đoán được đây là tình huống gì.
Anh liếc mắt nhìn nghiên cứu sinh của mình, ánh mắt lạnh như băng.
Sau đó liền đi thẳng tới trước mặt Tống Y, quỳ một chân xuống, một tay ôm eo, một tay vòng qua chân cô, đem cô bế ngang lên.
" Giáo sư Thời, thầy nghe em giải thích, em hoàn toàn không chạm vào chị ấy, là chị ấy tự mình ngã xuống đất."
Mặc dù trong lòng có linh cảm sẽ có cảnh tượng như vậy, nhưng khi thấy tận mắt, Trần Như Nhan vẫn không có cách nào tiếp nhận, lệ tràn khóe mi.
Cô ta thích thầy của mình, đã đơn phương rất lâu.
Cô ta biết bây giờ mình chưa xứng với giáo sư Thời, cho nên giống như con cọp con, chỉ có thể uy hiếp bất kì người phụ nữ nào muốn đến gần Thời Ẩn Chi, để cho các cô ấy tự mình rút lui.
Chờ lúc cô ta đủ ưu tú rồi, cô ta nghĩ nhất định giáo sư Thời sẽ không từ chối mình.
Trần Như Nhan một mực tin tưởng như vậy, thậm chí vì mục tiêu này mà mỗi ngày đều cố gắng phấn đấu.
Trong phòng thí nghiệm, cô ta luôn là người đi sớm về muộn, ngày lễ cũng không về nhà, đều vùi mình ở thư viện nghiêm túc học tập, học bổng năm nay cô ta cũng đã lấy được rồi, trong mắt tất cả mọi người, cô ta là một sinh viên tài sắc vẹn toàn.
Nhưng tại sao giáo sư Thời lại không nhìn cô ta? Tại sao trong mắt lại chỉ có mình Tống Y?
Thậm chí họ còn có đứa bé!
Lúc này, người bị Trần Như Nhan hận nghiến răng nghiến lợi đang ôm thật chặt Thời Ẩn Chi, đem đầu vùi vào ngực anh, nức nở.
" Thời Ẩn Chi, anh có phải không thích em nữa rồi hay không? Có phải anh muốn vứt bỏ em với em ấy ở cùng một chỗ đúng không?"
Sau một hồi vừa oán trách lại vừa ủy khuất, Tống Y ngẩng đầu lên, mở đôi mắt ướt át như đôi mắt mèo con, lấy một ngón tay chỉ Trần Như Nhan, vẻ mặt tủi thân.
Trong đầu hiện lên hình ảnh Tống Y khóc thút thít ngày hôm qua, Thời Ẩn Chi nhìn chăm chú vào đôi mắt Tống Y, căn bản nói không ra một chữ " không".
" Không phải, người anh thích nhất là em. Đừng khóc nữa, tiểu tổ tông."
" Không được! Anh vẫn chưa nói rõ ràng xem mình và em ấy có chuyện gì không thể cho người khác biết! Em ấy vừa mới hỏi em, Nói thấy trên mạng có một câu chuyện ngắn. Ba tệ một cái chìa khóa, mười tệ ba chiếc, hỏi em chọn sao?!"
Tống Y không bỏ qua, có Thời Ẩn Chi phối hợp cùng chơi lại càng nghiện. Hai tay cô không ngừng đánh lên ngực Thời Ẩn Chi, từng giọt từng giọt nước mắt lăn dài, thanh âm đột nhiên hạ xuống, ủy khuất nói:
" Em cũng không ngốc, em ấy nói em không xứng."
Trần Như Nhan đối với da mặt dày không biết xấu hổ của Tống Y tức không chịu được, trong lúc tức giận nhất thời không nói lên lời.
Rõ ràng sau đó Tống Y cũng châm biếm cô ta!
Cô ta còn chưa kịp giải thích, đã thấy giáo sư Thời mà mình thầm mến thật lâu mở miệng, giọng bình tĩnh:
" Em ấy nói sai rồi, là em ấy không xứng."
" Em ấy không xứng", bốn chữ này giống như bốn con dao nhỏ, trong nháy mắt liền đâm vào trong lòng Trần Như Nhan, đau muốn chết nhưng lại không nói ra lời.
Tống Y nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Trần Như Nhan, trong lòng chợt cảm thấy sung sướng vô cùng. Nắm quả đấm nhỏ đấm vào ngực Thời Ẩn Chi, ríu rít nói:
" Đáng ghét! Người ta đói bụng rồi, muốn ăn cơm cơm."
" Được, chúng ta đi ăn cơm."
Vóc người Tống Y duy trì rất tốt, tuyệt đối không nặng quá 100 cân*, có eo có ngực. Thời Ẩn Chi ôm một chút cũng không chê mệt.
(* 100 cân bên Trung Quốc = 50kg bên mình.)
Bây giờ là giờ ăn trưa, trong nhà ăn chắc chắn có rất nhiều sinh viên. Thời Ẩn Chi suy nghĩ một chút, cảm thấy đưa Tống Y ra ngoài trường ăn cơm vẫn tốt hơn.
" Này, Thời Ẩn Chi, anh không giải thích với tôi về nữ sinh đó sao? Hả?"
Bị Thời Ẩn Chi ôm vào trong ngực, đến gần có thể ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt trên người anh. Đầu Tống Y vùi trong ngực Thời Ẩn Chi, thanh âm có chút bực bội.
Hôm nay cô còn đặc biệt tô son YSL mê hoặc đàn ông, trên người cũng xịt nước hoa Chanel số năm, tinh xảo từ đầu đến chân, nhưng Thời Ẩn Chi một câu cũng không khen.
Mấy người qua đường nhìn hai người họ chăm chú, có thầy giáo già biết Thời Ẩn Chi thậm chí còn cười thành đóa hoa cúc.
" Có cái gì cần giải thích, không phải chỉ là học sinh sao?"
Thời Ẩn Chi cúi đầu nhìn Tống Y, nhưng chỉ có thể thấy đỉnh đầu ủy khuất của cô, không nhịn được liền nhếch miệng.
" Hứ!!"
Tống Y lớn tiếng đáp lại.
Rất giận nhưng lại không có biện pháp nào.
Cô muốn danh chính ngôn thuận để Thời Ẩn Chi giải thích cho mình, nhưng lại giống như danh không chính, ngôn không thuận.
Thời Ẩn Chi không phải chồng cô, thậm chí ngay cả bạn trai cũng không phải, nhiều lắm chỉ là quan hệ bệnh nhân.
Trong nội tâm Tống Y biết, bây giờ thái độ của cô đối với Thời Ẩn Chi có cái gì sai sai, nhưng cô sống chết cũng không chịu thừa nhận, không chịu đối mặt.
Cuộc hôn nhân thất bại của cha mẹ đã khiến cho Tống Y từ nhỏ đã mang chủ nghĩa độc thân.
Người mang chủ nghĩa độc thân làm sao có thể yêu đương?!
Người mang chủ nghĩa làm sao có thể nói ra câu " Anh làm bạn trai em đi!" với Thời Ẩn Chi?
Không! Thể! Nào!
" Thời Ẩn Chi, tôi đang rất giận, mau để tôi xuống!"
Tống Y rất tức giận, tình huống rất nghiêm trọng.
Dừng lại một chút, Thời Ẩn Chi cúi đầu ngắm nhìn tiểu tổ tông trong ngực, khẽ cười, nói:
" Người mang thai không nên tức giận, vừa rồi em còn bị ngã, tôi phải ôm em mới được."
Tống Y:....
Đại học y dược N được cho là trường có diện tích nhỏ nhất thành phố N, toàn bộ trường học đều xây theo Thái cực Âm Dương Ngũ Hành.
Bên cửa tây của sân vận động có một vườn hoa lớn, bên trong có không ít đôi tình nhân nhỏ đang chụp hình, chơi đùa.
Bên cạnh vườn hoa là vườn thuốc, bên trong trồng mấy trăm loại thuốc bắc, trước mỗi loại đều có một biển nhỏ màu trắng, giới thiệu chi tiết tính vị ( công dụng và mùi vị) của loại thuốc bắc này.
Trước kia vườn thuốc cho phép mọi người vào tham quan, nhưng hai năm trở lại đây, dược liệu bị đào trộm nghiêm trọng. Cho nên nhà trường đã dùng lưới sắt màu xanh quây toàn bộ vườn thuốc lại, chỉ để hai cái cửa trước sau.
Ngay cả sinh viên trong trường cũng không thể vào bằng thẻ sinh viên, muốn vào phải có giáo viên dẫn vào.
Vườn thuốc lớn bằng ba phần hai diện tích của vườn hoa, bên trong còn có một ao cá nhỏ. Trong hồ cũng trồng thuốc bắc, còn nuôi vịt trắng với thiên nga đen. Nhìn từ xa còn tưởng cùng loài.
Thời Ẩn Chi ở trong trường đã hơn 10 năm, anh đi đường nhỏ đến bãi đậu xe, đến chiếc xe Maybach của mình mới để Tống Y xuống, nhấn khóa xe, đèn trước và sau của xe lóe lên.
Tống Y mở cửa xe bên cạnh ghế lái, ngồi thẳng xuống.
Thời Ẩn Chi vòng qua trước xe đến chỗ ngồi, cắm chìa khóa, nổ máy.
" Vườn hoa lúc nãy vừa đi qua là vườn hoa cách tang, chờ chúng ta ăn cơm xong thì tới đây đi dạo một chút."
" Ừ."
Mặt Tống Y xị xuống, âm thanh đồng ý cũng kéo rất dài, nghe có vẻ rất không tình nguyện.
Nghiêng đầu, chống cằm nhìn ra ngoài cửa xe, vẻ mặt Tống Y từ không kiên nhẫn lập tức biến thành mong đợi, trong mắt đều là dương dương tự đắc. Nếu như có cái đuôi nhỏ, nhất định sẽ lắc lắc.
Con gái luôn đối với những cái đẹp như vườn hoa không cách nào kháng cự, huống chi vườn hoa kia không thấp như vườn hoa huân y thảo ( hoa oải hương), hoa trong vườn đều rất cao, chắc khoảng một mét.
Màu sắc cũng rất đa dạng, hồng, đỏ thẫm, hoa cúc, trắng... Hơn nữa còn có hoa lai nhiều màu, bên trên cánh hoa là màu hồng, còn bên trong là màu trắng.
Tống Y nghĩ nếu có thể chụp ảnh bên trong thì nhất định sẽ rất đẹp.
Hơn nữa, với tư cách là một họa sĩ nổi tiếng, cô không phải nên ở trong biển hoa lãng mạng này, mặc váy dài, mang mũ rơm, sau đó dựng lên một bảng vẽ, cầm bút lên vẽ sao?
Xe của Thời Ẩn Chi mới rửa, kính chiếu hậu kế bên người lái chưa điều chỉnh góc độ, vừa vặn phản ánh lại biến hóa của Tống Y.
Liếc nhìn gương chiếu hậu, Thời Ẩn Chi cảm thấy trước ngày mai kính chiếu hậu cũng chưa cần chỉnh lại.
Đại học y dược N mặc dù ở Tiên Lâm, nhưng chỉ thuộc ngoại thành, phố ăn vặt hoàn toàn không có, chỉ có tàu điện ngầm tuyến số 2.
Lái xe khỏi cổng Tây, một đường đi về phía Tây, Thời Ẩn Chi nhớ đối diện đại học tài kinh* có một quảng trường tổng hợp, bên trong có rất nhiều quán ăn ngon.
(* Đại học tài chính và kinh tế.)
Gần đại học N có không ít phố ẩm thực, nhưng Tống Y mở triển lãm tranh ở đấy, đoán chừng những món ăn ngon đã ăn qua rồi.
Đến trung tâm quảng trường Tiên Lâm, sau khi dừng xe lại, Thời Ẩn Chi lấy điện thoại mở phần mềm mĩ thực, đặt vào tay Tống Y.
" Nhìn xem muốn ăn gì."
Bên trong quảng trường có không ít cửa hàng, bao gồm thịt nướng, cá nướng, buffet, cơm tây, đồ ăn Nhật... cơ bản tất cả đều có.
Tống Y tùy tiện vuốt vuốt, không biết tại sao một chút khẩu vị cũng không có. Rõ ràng trước khi đi cô chỉ ăn một miếng bánh mì nhỏ lót dạ.
" Quán ăn bên ngoài không được vệ sinh cho lắm, rất nhiều nhà báo đã lên tiếng, bát đĩa cũng không được rửa sạch. Nếu anh thật lòng muốn mời em ăn cơm thì tại sao không tự mình nấu?"
Trong lòng tức giận, Tống Y nhìn gì cũng không hài lòng, chỉ muốn gây phiền phức cho Thời Ẩn Chi.
Nhìn Tống Y tức giận bĩu môi như một con cá lóc, Thời Ẩn Chi hơi chớp mắt, nghiêm trang nói:
"Vậy cũng không được, mặc dù tài nấu ăn của tôi rất tốt, nhưng tôi chỉ làm cho vợ tương lai ăn. Em cũng có phải vợ tương lai của tôi đâu."
Tống Y tức giận giậm chân một cái, âm thanh càng thêm lớn: " HỨ!!"
____________________________________
* Hoa cách tang nè, đẹp nhỉ!♡(> ਊ <)♡