Thật ra Hoắc Cảnh Thâm thực sự có lí do tức giận.
Dù sao khi đó tình hình cấp bách, mặc dù cô không làm lão phu nhân bị thương, nhưng trước mặt tất cả mọi người, cô đã ép lão phu nhân…
Cô đang nghĩ sẽ thành khẩn xin lỗi bà, thì đột nhiên Hoắc Cảnh Thâm cắt tiếng: “Tôi đang giận chính mình.”
Vân Thanh sững người.
Đôi mắt đen sâu thẳm cùa Hoắc Cảnh Thâm nhìn sang Vân Thanh, đôi mắt sâu tới mức khiến tim đập loạn nhịp.
Dường như anh định nói gì đó, tới cuối cùng lại không nói.
“…Bỏ đi.”
Vân Thanh: “?? ”
Không phải … bỏ cái gì đi chứ?
Khi cô vẫn đang lơ ngơ không hiểu chuyện gì, Hoắc Cảnh Thâm đã đưa tay ôm cô vào lòng.
“Xin lỗi.” Anh tì cằm vào đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng nói, “Anh tới muộn rồi.”
Giọng nói tự trách trầm lặng của người đàn ông, dường như đang len lỏi vào trái tim cô.
Vân Thanh chợt cảm thấy trái tim mình trố’ nên mềm nhũn.
Cô dựa vào lòng anh, dịu dàng nói: “Anh cũng có phải tiên tri đâu, sao biết được em sẽ gặp phải chuyện gì?”
Hoắc Cảnh Thâm rút điện thoại ra đưa cho cô xem, giọng điệu lo lắng của Tần Dĩ Nhu vang lên: “Anh Tư, không phải em cố ý làm phiền anh, nhưng có chuyện em nhất định phải nói. Khi nãy trên đường đi em đã gặp lão phu nhân, bà giận lắm, còn nói tối nay nhất định sẽ tính sổ với Vân Thanh! Em không biết đã xảy ra chuyện gì … nhưng tối nay anh nên về nhà xem sao.”
Ánh mắt Vân Thanh hiện lên sự giễu cợt.
Tần Dĩ Nhu diễn trước mặt Hoắc Cảnh Thâm, đa phần là muốn lừa anh về Ngự Cảnh Viên, vạch trần việc cô mang thai giả, chia rẽ mối quan hệ vợ chồng của họ…
Khi nãy Tần Dĩ Nhu tới Ngự Cảnh Viên, dựa vào phản ứng của lão phu nhân, có lẽ bà cũng không biết việc cồ ta sẽ tới.
Trong lòng Vân Thanh đã rõ.
Xem ra ngoài dì Vương, ở trong Ngự Cảnh Viên vẫn còn tai mắt khác của Tần Dĩ Nhu … cô sẽ tóm lấy người đỏ, lấy thân phận nội gián của Tần Dĩ Nhu khiến cô ta rơi vào cái bẫy của chính mình!
Nghĩ xong, Vân Thanh bất chợt nhớ ra điều gì, tò mò nhìn sang Hoắc Cảnh Thâm: “Sao khi nãy anh không tin Tần Dĩ Nhu?”
Khách quan mà nói, Tần Dĩ Nhu nói dối trót lọt, lại vừa đúng lúc Hoắc Cảnh Thâm xuất hiện ở Ngự Cảnh Viên, tận mắt nhìn thấy cảnh cô uy hiếp lão phu nhân…mắt thấy tai nghe, tất cả những điều đó đều đang nhằm vào Vân Thnah.
Nhưng Hoắc Cảnh Thâm không hỏi, chì đứng bên cạnh cô.
“Tai nghe có thể là giả, tận mắt nhìn thấy cũng chưa chắc đã là thật.” Hoắc Cảnh Thâm vén mái tóc của cô lên, đưa tay nghịch ngợm, giọng điệu bình thản, nói: “Hoắc phu nhân, em nên có chút lòng tin với sự phán đoán của chồng em chứ. Huống hồ…”
Hoắc Cảnh Thâm dừng lại, ngoan cố nói: “Giữa em và những người khác, em sẽ chỉ đứng về phía em.”
Dường như anh vô cùng tin tưởng cô…
Cô cảm thấy an tâm, nhào vào lòng anh.
“Cảm ơn anh, anh Hoắc.” Vân Thanh ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo, nghiêm túc nhìn anh: “Nhưng sự trong sạch cũng rất quan trọng đối với em. Trước giờ em chưa từng nghĩ, cũng sẽ không làm tồn thương bà.”
Hoắc Cảnh Thâm xoa đầu cô, ánh mắt dịu dàng: “Anh biết, đợi có kết quả giám định là mọi chuyện sẽ được giải quyết.”
Trong ánh mắt điềm tĩnh của anh, dường như cỏ che đi sự lo lắng.
Tần Dĩ Nhu không hề sợ hãi…
Đợi có kết quả giám định dấu vân tay, anh sẽ mang tới trước mặt Tần Quân Thành, không thể chạm vào cô ta, nhưng cũng có thề tiễn cô ta đi nơi khác.
Điều thật sự khiến Hoắc Cảnh Thâm bất an là đột nhiên có một thế lực mới bước vào Bắc Thành.
Tất cả các dấu vết đều chỉ rõ, thế lực kia đang điều tra lại sự việc của Phùng gia ở Nghiệp Thành 20 nám trước … Năm đỏ Phùng gia có thề đứng vững ở Nghiệp Thành, không chỉ dựa vào đầu óc kinh doanh…mà còn có bảo bối mà tất cả mọi người đều muốn có được, 20 năm trước cũng tự nhiên biến mất…
Giờ Vân Thanh là con gái duy nhất của Phùng Thanh Từ, một khi thân phận bại lộ, chắc chắn sẽ bị đám người kia nhắm …
Đôi mắt của Hoắc Cảnh Thâm như được bao phủ bởi một làn sương mù.
Còn có Hồ Điệp Quân kia cũng tự nhiên biến mất.
Sau khi điều tra kĩ lưỡng, chỉ phát hiện một đống thân phận giả của hắn…
Anh cúi mặt nhìn người con gái trong lòng vẫn chưa biết
chuyện gì, ánh mắt càng ánh lên sự yêu thương.
Hoắc Cảnh Thâm biết rõ tình trạng sức khỏe cùa mình, cho dù có dùng Vạn Tích Đan, cũng không trụ nồi bao lâu.
Nếu như anh mất, ai sẽ bảo vệ người con gái của anh chứ?
Hoắc Cảnh Thâm nhắm mắt lại, khi vừa mở mắt, trong ánh mắt sâu thẳm có chút sát khí.
ít nhất trước khi anh mất, cũng phải giúp cồ loại bỏ tất cả những thứ có hại…dù giết nhầm cũng không được bỏ sót!
“Hoắc Cảnh Thâm, chúng ta đi đâu?” Vân Thanh dựa vào lòng anh, nhìn khung cảnh ngày càng lạ ngoài ô cửa sổ, hơi buồn ngủ nên đã ngáp một cái.
Hoắc Cảnh Thâm không nghĩ nữa, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sồ, dường như không có cảnh vật vào hiện lên trong ánh mắt anh.
Anh không nói thẳng, mà chì nhẹ nhàng nói: “Đưa em đi xem kịch hay. Buồn ngù thì ngủ một lát đi, tới nơi anh sẽ gọi em.”