Khi đó, Vân Thanh mặt tái nhợt, chạy nhanh vào trong nhà.
Cùng lúc đó, Hoắc Cảnh Thâm đã tinh mắt nhìn thấy một bóng đen lướt qua bãi cỏ bên ngoài cửa sau biệt thự.
“Hàn Mặc!” Anh hét lớn.
Hàn Mặc lập tức đuổi theo.
Cừa phòng ngù trên tầng hai của Khương Như Tâm đang mở.
Vân Thanh bước tới, thấy gương mặt Khương Như Tâm tái lại, hai mắt nhắm, cơ thề đang co giật, giống như đã chịu sự sợ hãi và đả kích lớn.
Vân Thanh lập tức sơ cứu cho Khương Như Tâm, kêu dì Khương lấy một viên thuốc trong lọ, nghiền nhỏ rồi cho vào nước, đồ vào miệng Khương Như Tâm.
Sau khi tình hình sức khỏe cùa Khương Như Tâm ồn định, Vân Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, nghiêm giọng hỏi dì Trương: “Trước khi con về, rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?”
Dì Trương cũng rất sợ hãi, đến giờ sắc mặt mới hồng hào
trở lại.
Nhưng bà vẫn ngơ ngác: “Tôi không biết, tôi đang thu dọn ở dưới tầng, đột nhiên nghe thấy tiếng động trong phòng phu nhân. Tôi gọi bà ấy cũng không nghe thấy tiếng đáp, chạy lên tầng thì đã thấy như vậy…”
Vân Thanh lo lắng nhíu mày.
Tiêu Dao Tử đã khám và chữa trị cho Khương Như Tâm, tình hình sức khỏe của bà cũng đã ổn định, trừ khi chịu đả kích rất lớn, nếu không không thể nào xảy ra chuyện như vậy…Nhưng ai có thể khiến Khương Như Tâm sợ như vậy?
Hoắc Cảnh Thâm gọi xe bệnh viện tới đón Khương Như Tâm, lúc đó xe đã tới dưới nhà.
Các y bác sĩ lên tầng đưa Khương Như Tâm đi.
Hoắc Cảnh Thâm cùng Vân Thanh lên xe, ở trên xe, anh nhận được tin nhắn của Hàn Mặc:
[Tứ gia, tôi mất dấu rồi.]
Hoắc Cảnh Thâm nhìn Vân Thanh ờ bên cạnh, cô ngồi bên cạnh Khương Nhưu Tâm, nắm chặt tay bà, gương mặt lo lắng…
Anh không hề quan tâm sự sống chết của Khương Như Tâm, nhưng nếu đã là người mà Vân Thanh quan tâm, anh cũng không thể không lo lắng.
Hoắc Cảnh Thâm dặn dò Hàn Mặc tiếp tục điều tra người bí ẩn đó, ngoài ra bố trí thêm hai nhóm người, một nhóm vệ sĩ canh chừng biệt thự Vân gia, nhóm còn lại bảo vệ ở bệnh viện.
Vân Thanh đã sơ cứu cho Khương Như Tâm, còn cho bà uống viên thuốc bảo vệ tim mạch, khi bác sĩ kiểm tra, các chỉ số bên trong cơ thể của Khương Như Tâm đều đã hồi phục bình thường.
“Bệnh nhân không còn trở ngại gì lớn, chì là quá kinh hãi nên đã ngất đi, có lẽ chốc nữa sẽ tình lại.”
Khồng cần bác sĩ nói, trong lòng Vân Thanh cũng biết rõ.
Khương Như Tâm bị người của Vân gia nhốt lại hành hạ bao nhiêu năm, tinh thần yếu…đột nhiên chịu đả kích lớn, cơ thể sẽ có cơ chế tự bảo vệ, rơi vào trạng thái tránh né ngất đi.
Vân Thanh nhìn Khương Như Tâm nằm trên giường già nua tiều tụy, trong lòng xót thương.
Đây là tâm bệnh, thuốc cũng không thề trị khỏi.
Khương Như Tâm tạm thời chưa tỉnh, Vân Thanh ỏ’ trong phòng bệnh một lát, rồi quyết định về nhà trước.
Nhưng vừa mở cửa, đã thấy dáng người Hoắc Cảnh Thâm, đứng ở ngoài cửa, đang đợi cô.
“Tối nay ngủ ở nhà anh.” Anh nói.
Anh không nói với Vân Thanh chuyện anh nhìn thấy bóng đen gần nhà cô, vẫn chưa bắt được hắn, anh không thể yên tâm để cô quay về biệt thự Vân gia.
Cuối cùng, Hoắc Cảnh Thâm đích thân lái xe đưa Vân Thân tới biệt thự vốn là phòng làm việc của Lục Kỳ Hữu.
Đêm đó Vân Thanh kiệt sức, cô tắm, nằm trên giường, chui vào lòng Hoắc Cảnh Thâm, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Nhưng Hoắc Cảnh Thâm không ngủ được.
Màn hình điện thoại của anh sáng lên.
Hoắc Cảnh Thâm nhẹ nhàng xuống giường, lấy điện thoại nhìn xem là ai gọi tới.
Là cuộc điện thoại từ nước B gọi tới.
Hoắc Cảnh Thâm đi tới ban công, bắt máy, nhỏ giọng, sợ sẽ đánh thức Vân Thanh đang ngủ say.
“Chuyện gì vậy?’’
Người ở trong điện thoại cung kính nói: “Tứ gia, một số đơn hàng kinh doanh của chúng ta ở nước B hôm nay đã bị yêu cầu dừng lại, họ nói cần phải kiểm tra nội bộ. Tôi đã nghe ngóng, hình như là ý của bên hoàng gia. Có người nghe được tin, nói là do người và công chúa họ xảy ra chút xích mích…”
Hoắc Cảnh Thâm lạnh lùng mỉm cười: “Xem ra hoàng gia mấy người sống quá yên ổn rồi!”
Hoàng gia nước B, nuôi Winona, đáng nhận chút bài học… Anh còn chưa tính sổ, mà họ đã tìm tới cửa trước rồi!
Lúc này, Winona vẫn đang ở phòng tồng thống trong khách sạn, đang cầm điện thoại chờ Hoắc Cảnh Thâm chù động gọi tới xin lỗi.