Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 426




vốn dĩ cô ta không hài lòng với thái độ lạnh lùng của Hoắc Cảnh Thâm, nhưng bây giờ xem ra, Hoắc Cảnh Thâm có lẽ cũng có tính cách lạnh lùng như vậy, anh nhắt định có ấn tượng tốt với cô!

Winona hưng phấn đến mức đột nhiên cảm thấy con khốn đâm xe mình không còn đáng ghét nữa.

“Chính là số này.” Cồ ta lấy điện thoại di động ra, đưa biển số xe cho Hoắc Cảnh Thâm, trong mắt và lông mày đều mang ý cười “Hoắc tiên sinh, người phụ nữ này quá kiêu ngạo, tôi muốn dạy cho cô ta một bài học. Anh giúp tôi xử lí người phụ nữ này sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của anh, chỉ cần điều tra xong nói cho ta biết thân phận của cô ta, tôi sẽ phái người đi xử lý…”

Cô ta tự nhủ, nhưng không có để ý thấy vẻ mặt trầm trầm lãnh đạm của Hoắc Cảnh Thâm sau khi nhìn rõ biển số xe, lông mày và ánh mắt anh càng trở nên u ám.

Winona nghe thấy người đàn ông thấp giọng hỏi: “Cô muốn dạy dỗ cô ấy như thế nào?”

Xem ra Hoắc Cảnh Thâm quyết tâm tự mình đứng ra bảo vệ cô!

Winona cao hứng cười kiều mị, đồng thời đưa đôi tay thanh

tú đặt lên ngực Hoắc Cảnh Thâm, khêu gợi vuốt ve.

“Hoắc tiên sinh, người phụ nữ này không quân trọng… Xe của cô ta đã bị người ta cán nát rồi. về phần người ta… không đáng để chúng ta mất thời gian, cứ để cô ấy dập đầu xin lỗi tôi… A!!”

Winona chưa kịp nói hết câu thì đã hét lên đau đớn. Bàn tay cô đặt trên ngực Hoắc Cảnh Thâm bị bàn tay to lớn lạnh lẽo của người đàn ông nắm vặn lại, lực quá lớn khiến cả khuôn mặt Winona nhán lại vì đau.

“Hoắc tiên sinh… Anh làm gì vậy?!”

Hoắc Cảnh Thâm mặc kệ lời cô ta nói, nhưng từ sâu trong đôi mắt đen lạnh lùng kia lại toát ra một tia lạnh lẽo, có thể xuyên thấu xương của Winona.

“Muốn cô ấy dập đầu xin lỗi sao?” Cơn thịnh nộ đột ngột của người đàn ông khiến Winona hoàn toàn hoảng sợ, cả người run lên vì sợ hãi.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?!

Vừa rồi không phải Hoắc Cảnh Thâm muốn trút giận thay cô sao?!

Khuôn mặt Winona vì đau mà tái nhợt, cô ta cảm thấy xương cốt mình sắp bị Hoắc Cảnh Thâm bóp nát…

“Leo!” Bá tước Smith lúc này đẩy cửa đi vào, bị cảnh tượng trước mặt làm cho giật mình “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Chú Smith, cứu cháu với!” Winona hét lên như nhìn thấy cứu tinh.

Hoắc Cảnh Thâm quay lại liếc nhìn Smith vừa bước vào.

Người đàn ông với mái tóc đen đột nhiên thấy có một luồng khí lạnh lùng và thờ ơ trở nên sắc nét hơn, không khí xung quanh ông ta trở nên loãng hơn vì cảm giác ngột ngạt khủng khiếp.

Ngay cả Smith cũng bị sốc và lùi lại nửa bước, cảm thấy hơi rụt rè.

“Leo, buông Winona ra trước…”

Hoắc Cảnh Thâm mặt không chút cảm xúc buông tay ra, sau đó như chạm phải thứ gì bẩn thỉu, anh lấy khán giấy ra, lau bàn tay vừa nắm lấy Winona, lau từng ngón tay.

Động tác im lặng này khiến sắc mặt Winona tái xanh.

Anh nghĩ cô ta bẩn!

“Bá tước Smith, tôi nghĩ đây là bữa tối cuối cùng của chúng ta.” Hoắc Cảnh Thâm bỏ lạu câu nói này rồi bước ra ngoài.

“Hoắc Cảnh Thâm, anh đứng lị cho tôi!” Winona từ nhỏ đã được chiều chuộng, bất cứ khi nào bị sỉ nhục cô ta đều tức giận hét lên: “Anh có biết thân phận của tôi không! Sao anh dám đắc tội với tôi? Anh có tin tồi sẽ khiến cho việc kinh doanh của anh với nước B….”

Chưa kịp nói xong, cô đã cảm thấy một luồng sát khí lạnh lẽo mở đường.

Một giây sau, Hoắc Cảnh Thâm túm lấy cồ Winona, ép cô vào tường.

Cảm giác ngột ngạt sắp chết khiến Winona hoàn toàn hoảng sợ, trước mắt cô ta là đôi mắt đen láy không chút ấm áp của người đàn ông, lộ ra vẻ hung ác đáng sợ.

“Vậy cô có tin tôi có thề khiến cô bò lết ra khỏi Bắc Thành không?”