Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 420




Đại hội Y học được tồ chức 4 năm một lần, là lễ kỷ niệm lớn nhất trong giới thầy thuốc.

Nhưng Tiêu Dao Tử lười quen rồi, những nám qua đều cử mấy đồ đệ giỏi tới đó.

Nãm nay cũng định như vậy.

Nhưng vẻ mặt Minh Tâm trở nên khó coi: “Các chủ, e là Đại hội Y học lần này, phải do đích thân ngài tới. Nghe nói Tần lão gia bệnh tình nguy kịch, muốn công khai chọn người kế tiếp, để Đại hội Y học được tiếp tục triển khai, chỉ đích danh tên người là Các chủ Y Tiên Các, bắt buộc phải tham gia, làm gương.”

Đại hội Y học thật sự không hề nhỏ.

Không chỉ là nơi giao lưu y thuật giữa các vị thầy thuốc tài giỏi, mà quan trọng hơn là việc tiến hành định giá thuốc và ồn định thị trường…

Mà Tần lão gia uy nghiêm, công chính liêm minh, đã tổ chức biết bao kì Đại hội, có công lao ló’n…dù là Tiêu Dao Tử cũng phải nề mặt ông.

ồng do dự một lát, rồi dặn dò Minh Tâm: “Cứ nói thiệp mời ta đã nhận được rồi, sẽ tới tham dự đúng giờ.”

“Sư phụ.” Vân Thanh bất chợt lên tiếng, “Có phải Tần lão gia đó có một người con gái, tên Tần Dĩ Nhu?”

“…Hình như chỉ có duy nhất một người con gái.”

Tất cả, đều có thể xâu chuỗi lại được.

Tần gia, một nhà thuốc có tiếng.

Tần Quân Thành là chủ Tần gia, cũng là người đứng đầu giới y dược…Nên chẳng trách, Tần Dĩ Nhu có thể kiêu căng như vậy.

Mà sư phụ của Tần Dĩ Nhu, lại chính là Diêm Hoài Trân…

Lúc này Diêm Hoài Trân xuất hiện ở Bắc Thành, cũng chính lúc này, Đại hội Y học mà Tần gia tố chức gọi tên Tiêu Dao Tử tới tham gia.

Vân Thanh nhíu mày, rất khó để mà không nghi ngờ, đây chính là một cái bẫy, chì chờ Tiêu Dao Tử tự mình rơi vào…

“Sư phụ, Đại hội Y học lần này con tới cùng người!”

“Con cũng muốn đi?” Tiêu Dao Tử thấy kì lạ, “Không phải con ghét nhất mấy hoạt động thế này sao?”

Giờ tất cả mới chì là dự đoán của Vân Thanh, cô không dám tùy tiện nói với Tiêu Dao Tử, chỉ nói: “Người đã tuổi này rồi, vị trí Các chủ sớm muộn cũng là của con. Con tới gặp các trưởng bối làm quen trước, có được không?”

Tiêu Dao Tử đứng hình 2 giây, phản ứng lại, vuốt râu rồi trừng mắt.

Ông thuận tay cuốn quyển sách lại rồi đánh cô.

“Cái con bé không biết lớn nhỏ này, dám rủa cả sư phụ!”

Trong cán phòng bệnh.

Hoắc Cảnh Thâm ở trên giường tỉnh lại, mở mắt ra, là một mớ hỗn độn.

Anh đỡ lấy cơ thể gầy yếu, ngồi dậy, mắt nhìn thấy bát thuốc trên đầu giường, bên cạnh còn có một con dao khô vệt máu.

Cảnh tượng trước khi hồn mê như một thước phim hiện lại

trong đầu anh, cảm giác đau nhói kéo đến.

Anh nhớ lại, Vân Thanh đã đứng trước mặt anh cứa vào lòng bàn tay cô lấy máu…

Khi đó, Hoắc Cảnh Thâm nhận một cuộc điện thoại từ hải đảo gọi tới.

“Tứ gia…” Thuộc hạ ỏ’ đầu dây bên kia báo cáo lại, “Lâm thần y…không nhìn thấy ông ấy nữa.”

Nói một cách chính xác, vừa lên tới đảo, người đã mất tích.

Nhưng người phụ trách đón tiếp sợ bị hỏi trách nhiệm, nên đã không dám báo cáo lại, tìm ở đảo mấy ngày trước, nhưng kết quả vẫn không tìm thấy, bây giờ mới báo cáo lên

trên…

Gương mặt tái nhợt của Hoắc Cảnh Thâm, như bao phủ một màn sương mù.

“Không cần tìm nữa.”

Người rơi vào tay ai…Anh đã biết rõ.

Khi Vân Thanh quay về phòng thuốc, Hoắc Cảnh Thâm đã rời đi.

Cô nhận được cuộc gọi từ Tạ Lãng, anh ta lo lắng: “Lão đại, chuyện chúng ta bắt cóc Lâm Vân Hạc sợ là đã bị lộ rồi. Người của Hoắc Cảnh Thâm hôm nay đã tới đảo…”

Vân Thanh nằm trên chiếc giường mà Hoắc Cảnh Thâm đã nằm, có chút mệt mỏi nhíu mày, nhìn trần nhà mà chẳng nói lời nào.

Bên tai là giọng nói của Tạ Lãng.

“Lão đại, phải làm sao?” Chắc chắn Hoắc Cảnh Thâm sẽ nhanh chóng tra ra chị đưa người đi…”

Dự là giờ đã biết rồi.

Vân Thanh nghĩ, biết rồi cũng tốt…Trước mắt, hai người họ đều biết rõ một bí mật: Máu của cô, mới là liều thuốc tốt nhất để chữa trị cho anh.

Thật ra, nên biết từ sớm hơn…

Vân Thanh ngáp một cái, “Buồn ngủ rồi, tắt máy đây.”

Nói rồi liền tắt máy.

Nhưng Vân Thanh không hề ngủ.

Cô tình táo lạ thường, bệnh của Hoắc Cảnh Thâm không thể kéo dài, mà Đại hội Y học 5 ngày sau…không biết sẽ có bao nhiêu biến số.

Cô nhất định phải chuẩn bị thật tốt.

Vân Thanh lấy lại tinh thần, bước vào phòng thuốc, trong vài cuốn y thuật ở góc bàn tìm thầy cuốn sách cấm “Thuật rửa máu”, cô đang xem thì đột nhiên tiếng cừa vang lên.

Đại khái là tiếng gió thồi qua cành cây.

Vân Thanh coi như không nghe thấy.

Nhưng tiếng động bên ngoài cửa ngày càng to, cô không nhịn nổi nữa, đứng dậy mở cửa.

Bên ngoài phòng thuốc tĩnh lặng, không có một bóng người, trời yên giỏ lặng.

Đúng lúc đó, Vân Thanh cảm nhận được hơi lạnh phía sau lưng, có chút dự cảm không lành…