Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 417




Dì Vương bị dọa một phen, lúc đó mồ hôi rắt nhanh rơi xuống.

“Cái này không được phu nhân….”

Vân Thanh lại không quan tâm bà ta, bảo người mang một chiếc bát nhỏ lại, múc cho dì Vương một bát.

“Dì Vương, lại đây ăn đi.”

Miệng cồ cười, nhưng ánh mắt lại đến nửa phần ý cười cũng không có, áp lực vô hình buộc dì Vương run rầy bước về phía bàn. Vân Thanh cười nói “Làm sao lại đổ mồ hôi nhiều như vậy? Dì Vương, bà phải chú ý tới sức khỏe của mình, lão phu nhân rất mong để cho bà hầu hạ thôi.”

Nói xong, cô liền bưng nửa bát canh hầm cho dì Vương.

“…Cảm ơn phu nhân.” Dì Vương không dám không trả lời, nhưng tay bà run đến nỗi một ít súp tràn ra ngoài và nhỏ xuống đất.

Chỉ là, con mèo Ba Tư mà lão phu nhân nuôi gần đây đang nằm phơi nắng trên cửa sổ, ngửi thấy mùi thơm, nó bất ngờ nhảy ra liếm hai ngụm canh dưới đất.

Đột nhiên, con mèo kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó ngửa bụng ngã xuống đất, chân tay không ngừng co giật, nhanh chỏng tắt thở

Canh bây giờ rõ ràng là có độc!

Hơn nữa lại cực kì độc!

Lão phu nhân kinh hãi đột ngột đứng dậy, ánh mắt Hoắc Cảnh Thâm lập tức tối sầm lại.

Ánh mắt Vân Thanh sắc lạnh hướng về phía dì Vương.

“Bà muốn hại độc chết ta sao?!’’

Lão phu nhân hét lớn một tiếng “dì Vương điên rồi hả?!”

“Không… Ta… Ta không có ý định hạ độc cồ…” Dì Vương kinh hãi, cả khuôn mặt không còn chút máu, vô lực lui về phía sau ngã quỵ xuống.

Thấy Hoắc Cảnh Thâm đã đứng dậy… Bà ta biết Tứ gia đang làm gì.

Khát vọng sống sót khiến dì Vương hoàn toàn cố hết sức, hung ác đẩy lão phu nhân bên cạnh ra, trong lúc mọi người đang đồ dồn sự chú ý vào lão phu nhân, dì Vương nắm lấy

cơ hội và lao ra khỏi cửa.

Bà ta loạng choạng đi đến cửa hông, đột nhiên, một bóng người lao ra khỏi lối đi và tóm lấy bà.

“Tần tiểu thư!” Thấy là Tần Dĩ Nhu tới, dì Vương mới thỏ’ phào nhẹ nhõm, bà ta bất an kéo Tần Dĩ Nhu, vội vàng nói “Cô không nói cho tôi biết thuốc đó bỏ vào sẽ chết người.”

“Thì sao chứ? Tần Dĩ Nhu cười khinh “Con trai bà nợ chín triệu tiền cho vay nặng lãi, bà cho rằng tôi làm từ thiện mới có thề trả cho bà à? Vân Thanh chết rồi đúng không?”

“Không… Hình như cô ấy phát hiện ra, bắt tôi uống chung, tôi không uống, lại có một con mèo nhảy ra liếm, chết ngay tại chỗ…”

Dì Vương nói náng không mạch lạc nữa, vội vàng nói “Tần tiều thư, cửu tôi, cứu tôi…”

Tần Nhất Nhu ánh mắt càng ngày càng lạnh.

Đồ già vô dụng!

Chuyện nhỏ như vậy cũng không làm tốt, thuốc đó là do cô ta xin từ Diêm Hoài Trân, không màu không vị, Vân Thanh cũng không thề phát hiện!

“Các người tìm bên kia! Mấy người cũng tôi tìm bên này, đừng để bà ta chạy.” Là giọng nói của quản gia Phúc Bá.

Dì Vương hoàn toàn hoảng sợ.

“Tần tiểu thư, mau cứu tôi, làm ơn….”

“Được thôi, tôi cứu bà….”

Tần Dĩ Nhu thô bạo nắm lấy tay dì Vương, trên mặt cực kỳ u ám “Tồi sẽ lập tức cứu bà.

Dì Vương bị ép lui về phía sau từng bước “Tần tiếu thư…”

Bà ta còn chưa nói xong, Tần Dĩ Nhu đột nhiên đá bà một cước, dì Vương còn chưa kịp kêu lên một tiếng, liền lảo đảo

một ngã xuống cái giếng cũ phía sau…

Tần Dĩ Nhu lau tay, lộ ra vẻ khẩn trương cùng lo lắng nhìn quản gia Phúc Bá đang vội vã đuổi theo người nào đó.

“Phúc Bá, xảy ra chuyện gì vậy? Vừa tới tôi đã nhìn thấy dì Vương nhảy xuống giếng!”

Tần Dĩ Nhu cởi áo khoác của cô ta ra “Tôi giỏi bơi, tôi xuống vớt bà ấy!”

“Không cần làm phiền Tần tiểu thư!” Đúng lúc này giọng nói của Vân Thanh vang lên.

Cô lạnh lùng liếc nhìn Tần Dĩ Nhu, lập tức ra lệnh cho một vệ sĩ biết bơi xuống nước vó’t bà ta.

Khi Tần Dĩ Nhu xuống đó, đó chắc chắn là một xác chết…

Nhìn thấy Hoắc Cảnh Thâm ở phía sau Vân Thanh, Tần Dĩ Nhu vốn muốn nói điều gì đó, nhưng lại sợ rằng sẽ tự chuốc lấy hậu quả, vì vậy cô ta chì đành ngậm miệng lại.

Dù sao con trai của bà già này ở trong tay cô ta, bà ta cho dù còn sống cũng không dám nói bậy!

Tần Dĩ Nhu lại mặc áo khoác vào, lặng lẽ đứng sang một

bên.

Ánh mắt cô ta rơi vào đôi bàn tay của Hoắc Cảnh Thâm mắn chặt lấy Vân Thanh, cô ta cứng ngắc nhìn đi chỗ khác.

Chẳng bao lâu, dì Vương đã được vớt lên kịp.

Nhưng người đó bị đập đầu và bất tỉnh.

Vân Thanh tiến lên tiến hành sơ cứu, tuy rằng còn thở nhưng cũng chưa thể tỉnh.

Hoắc Cảnh Thâm sắp xếp xe đưa dì Vương đến bệnh viện, ngay sau đó có tin tức từ bệnh viện: dì Vương bị tổn thương dây thần kinh não, rất có thể bà ta sẽ trở thành người thực vật, không thể tỉnh lại…

Tin tức này khiến Tần Dĩ Nhu đang cảm thấy lo lắng, trong lòng có chút bồn chồn đã hoàn toàn thả lỏng.

Rõ ràng lần này, Chúa đã đứng về phía cô ta!

Lão phu nhân nằm trên giường khó hiểu “Dì Vương ờ bên ta nhiều năm như vậy, ngoại trừ cưng chiều đứa con bất hiếu ra thì bà ấy lương thiện như vậy… sao bà ấy có thề làm ra chuyện như vậy chứ?!’’

Hoắc Cảnh Thâm nhíu mày, thấp giọng nói “Con sẽ điều tra rõ ràng.”

“Điều tra, chúng ta nhất định phải điều tra! Ta muốn biết vì sao dì Vương đột nhiênbất mãn như vậy!” Lão phu nhân cả giận, rất tức giận.

Bà lập tức đi tới kéo tay Vân Thanh, quan tâm hỏi “Có dọa con sợ không? Không bị thương chứ?”

Tần Dĩ Nhu đang đứng bên cạnh cô, mỉm cười và nói “Thật tình cờ khi cô Qin đến hôm nay.

“Con không sao bà nội.” Vân Thanh bình tĩnh, liếc mắt nhìn qua Tần Diệc Nhu đang đứng bên cạnh, cười nói “Hôm nay Tần tiểu thư tình cờ đến đây, nểu không có cô ấy, chúng ta

sẽ không biết dì Vương chìm trong giếng.”