Trợ lý Hàn đứng ở cửa, ôm một chồng tài liệu, vào cũng không được, quay đi cũng không xong.
Yếu đuối và bất lực đến đáng thương.
Lúc này ánh mắt Vân Thanh tràn đầy oán hận đảo qua, Hàn Mặc ngoan ngoãn lùi vài bước, đứng ỏ’ ngoài cửa.
Hoắc Cảnh Thâm giơ tay nhướng mày, bước xuống cầu thang, đi thẳng đến chỗ Hàn Mạt.
“Tứ gia…”
Hoắc Cảnh Thâm nhận lấy tài liệu từ anh.
“Cuộc họp xuyên quốc gia tối nay hoãn lại đến sáu giờ …”
‘Bụp ‘ Vân Thanh đang ở trên ghế sô pha, một tay đấm
mạnh vào gối.
Hoắc Cảnh Thâm im lặng hai giây rồi đổi ý “Hủy.”
“Vâng.” Hàn Mặc lau mồ hôi lạnh đi ra ngoài.
Vì sao phu nhân còn đáng sợ hơn cả ngài ấy???
Sau khi Hàn Mặc đi ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn cáng thẳng của Vân Thanh từ âm u chuyển sang vui vẻ.
Cô từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, giống như sợ Hoắc Cảnh Thâm chạy mất, liền khóa cửa lại.
Hoắc Cảnh Thâm cười “Anh pha nước cho em, tắm xong rồi đi ngủ, anh vào phòng khách tắm.”
Anh có thể nhận ra cô dâu nhỏ của mình thật sự rất buồn ngủ.
Vân Thanh lấy bộ đồ ngủ của Hoắc Cảnh Thâm đặt vào phòng tắm của phòng dành cho khách.
“Hoắc tiên sinh, hy vọng anh tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường nằm!” Cô không quên cảnh cáo anh trước khi đi tắm.
Hoắc Cảnh Thâm dở khóc dở cười, rất cỏ khí thế đáp lại “ừm.”
Anh lại bị cô gái này ăn hiếp như vậy.
Sau khi Vân Thanh đi tắm, Hoắc Cảnh Thâm mở tài liệu Hàn Mặc gửi tới, trong đó rơi ra một lá thư mời.
[Thư mời đặc biệt đến hội nghị Y học].
Hội thảo thông thường sẽ không đến nỗi làm phiền anh.
Nhưng hội nghị Y học thì khác, được tồ chức bốn năm một lằn, những người tham dự đều là cấp bậc của ngành y tế … Hon nữa, khồng ai ngoại trừ Tần Quân Thành biết Hoắc Cảnh Thâm là người chủ trì thực sự của hội nghị Y học.
Những người tham gia hội nghị Y học gần như có thể bao gồm những người nổi tiếng trong toàn ngành y… Chỉ riêng về mặt an ninh đã được đầu tư rất chặt nên mỗi lần tồ chức đều cần một lượng lớn tài trợ.
Và Hoắc Cảnh Thâm là nhà đầu tư.
Nhưng anh chỉ chịu trách nhiệm thanh toán tiền, còn Tần Quân Thành lo mọi thứ.
Trước đây Tần Quân Thành chủ trì hội nghị, năm nay vì sức khỏe của Tần Quân Thành có thể không tham gia được…
Hoắc Cảnh Thâm suy nghĩ vài giây, gọi điện cho Hàn Mặc “Hội nghị Y học này, cậu đổi một thân phận khác vào đó xem đi.”
Hoắc Cảnh Thâm vào phòng khách tắm rửa, trở về phòng ngủ chính, chiếc giường lớn vẫn trống không.
Chưa tắm xong sao?
Hoắc Cảnh Thâm dừng một chút, sau đó quay người gõ cửa phòng tắm “Thanh Thanh?”
Khong ai trả lời.
Anh đẩy cửa đi vào, chỉ thấy cô gái nhỏ của anh đang ở trong bồn tắm, dùng khăn tắm làm gối, tựa đầu vào thành giường cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Vậy mà lại buồn ngủ thành thế này rồi?
Hoắc Cảnh Thâm có chút bất đắc dĩ, tiến lên ôm cô gái ra khỏi mặt nước.
Vân Thanh ngửi được mùi hương trong trẻo quen thuộc trên cơ thề người đàn ông, không tỉnh lại mà càng yên tâm ngủ thiếp đi, vùi đầu vào trong lòng anh.
“Hoắc Cảnh Thâm…” Anh vừa tắm xong, mùi sữa tắm thơm ngạt. Vân Thanh hít vài hơi, mơ màng lẩm bẩm “Anh thơm quá.”
Hoắc Cảnh Thâm hít một hơi thật sâu “…”
Chịu đựng.
Nhưng cô gái nhỏ trong lòng anh lại không hề tỉnh táo, khi Hoắc Cảnh Thâm quấn khàn tắm cho cô, định ôm cô lên giường, cồ liền dựa vào người anh, hồn lên yết hầu của anh.
“Chồng ơi, anh thật tốt…”
Hoắc Cảnh Thâm
Tia nóng rực vừa bị đè nén trong cơ thể trong nháy mắt bùng phát.
Trong sâu thẳm đôi mắt đen của người đàn ông, một khoảng lớn dục vọng đã bị đốt cháy.
Được rồi, vậy đừng ngủ nữa!
“Thanh Thanh.” Giọng nói khàn khàn mê hoặc làm Vân Thanh mỏ’ mắt ra.
Sự nóng bỏng không thể che giấu trong mắt người đàn ông khiến Vân Thanh tỉnh táo ngay lập tức.
“Hoắc…”
Cô còn chưa nói hết câu, Hoắc Cảnh Thâm đột nhiên buông tay ra, cả người Vân Thanh rơi ra khỏi chiếc khán tắm ngã vào trong bồn tắm.
Nước ở nhiệt độ không đổi, dưới làn nước ấm áp trong veo là một cô gái nhỏ với thân hình ấm áp thơm tho.
Trên làn da trắng nõn có những làn nước mờ, như thể quả đào chín mọng đang bị ai đó hái…
Đôi mắt đen láy của Hoắc Cảnh Thâm ngày càng sẫm lại, anh chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.
Anh khồng nói chuyện, dùng ngón tay mảnh khảnh tái nhợt
cởi từng cúc áo một, đôi mắt đen như mực nhưng vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào cô.
Dường như cỏ sự ấm áp trong mắt, khiến cô nóng lên ngay lập tức.
Vân Thanh bất lực nuốt nước bọt.
“Hoắc Cảnh Thâm…”
Hoắc Cảnh Thâm không nói gì, bàn tay to lớn nắm lấy cằm cô, cúi đầu hôn cô thật sâu, thật lưu luyến…
Vân Thanh bị nụ hôn làm cho cả người như nhũn ra, cả người gần như tan trong nước.
“Hoắc phu nhân…” Giọng nói trầm thấp từ tính của Hoắc Cảnh Thâm bên tai cô, ôn nhu dỗ dành “Vận động nhiều trước khi đi ngủ vận động sẽ dễ ngủ hơn.”