Vân Thanh vội vàng đuổi theo, rút chiếc kim châm luôn mang theo bên người ra.
Tiêu Dao Tử đã mờ hiệu thuốc ở nhiều nơi, các địa điểm đều được bảo mật, vì vậy rất ít người ngoài có thể lẻn vào!
Dù ngày thường cô hành xử không phải phép với Tiêu Dao Tử, hai người hay cãi nhau, thậm chí động tay động chân cũng là chuyện rất bình thường… Nhưng đây là chuyện gia đình, ông vẫn luôn là sư phụ, là người cha trong lòng cô, Vân Thanh sẽ không bao giờ để ông gặp phải nguy hiểm.
Nhưng đuổi theo chưa đưực bao lâu thì bóng đen đã biến mat.
Vân Thanh ở trong rừng trúc, trên cao có tiếng chim hót líu lo, khiến cả rừng trúc càng thêm vắng vẻ, xa lạ.
Vân Thanh cảnh giác nhìn xung quanh.
Đột nhiên, một cơn gió từ phía sau thổi tới.
“Quá chậm.” Động tác của đối phương nhanh đến mức không giống người, Vân Thanh chỉ nghe thấy loáng thoáng
câu nói đó, thậm chí còn không có cơ hội phản ứng lại, cô đã bị hắn điểm huyệt… Hơn nữa, hắn sử dụng kim châm!
Người đàn ông đó dùng kim châm cô mang trên người để đối phó với cô … Đây là một cách xỉ nhục trá hình.
Sắc mặt Vân Thanh tái mét, đầu bị một mảnh vải đen che khuất tầm nhìn.
Cô nghe thấy tiếng bước chân của một người đàn ông lạ mặt tiến lại gần phía sau mình.
Giọng điệu của hắn nghe cỏ vẻ vô cùng thất vọng.
“Sao lại kém thế này? Trước kia tôi chẳng thể nào tới gần người chị…”
Nếu không phải không thế nói, Vân Thanh đã chửi hắn một trận: Anh trai, anh nhận nhầm người rồi còn không thèm nhìn người ta?
Cái tên diễn sâu trước mặt kia quả nhiên không nhận ra.
Hắn còn đang tự nói với chính mình: “Thôi bỏ đi, các giác quan đều đã bị khóa lại, cũng khồng thể trách cô được.”
Vân Thanh:
Nửa đêm còn gặp người điên.
Chết tiệt, cô ấy sẽ không chết dưới tay kẻ mất trí này, phải không??
“Không được, thiếu gia ta ngứa tay lâu lắm rồi, không kiễn nhẫn nổi với mấy người nữa, đành phải đốt cháy giai đoạn thôi, hi vọng lần này chị sẽ không để tôi thất vọng.” Người đàn ồng nói những điều kì lạ rồi bật cười
Cái quái gì vậy?!
Vân Thanh còn chưa kịp hiểu hắn muốn làm gì, người đàn ông trước mặt đã nhanh chóng vỗ vào người cô mấy cái.
Trong nháy mắt sắc mặt Vân Thanh tái nhợt… Đó đều là những huyệt tử!
Nhưng, không hề cỏ cơn đau kinh khủng nào kéo đến, mà ngược lại, dường như có cảm giác kinh mạch được khai thông… Toàn thân dường như mất đi một tầng xiềng xích.
Đó là một cảm giác kỳ lạ, và nỏ cũng rất thoải mái …
“Vân Thanh!” Lúc này giọng nói Minh Tâm vang lên, từ xa
vọng lại gần, hắn vội vàng chạy tới,” Em tới đây làm gì?
Vân Thanh lặng lẽ gia tàng sức mạnh, cơ thể có thể động đậy được rồi!
Cô vén tắm khán đen che đầu nhìn xung quanh, ngoài Minh Tâm với vẻ mặt lo lắng ra thì chẳng còn ai khác.
“Anh Minh Tâm, anh có thấy ai khác không?”
Minh Tâm ngơ ngác: “Trừ em ra, thì làm gì có ai?”
” Thôi bỏ đi.”
Vân Thanh lần đầu tiên gặp Tiêu Dao Tử, Minh Tâm đã ở bên cạnh ồng.
Minh Tâm không có năng khiếu nhưng tính tình thật thà, cẩn thận, không thế nối nghiệp Tiêu Dao Tử nhưng cũng có thể cùng ông đi khắp noi, có nơi ấn chốn ở.
Nói một cách đơn giản, hắn là một bảo mẫu nam ngây thơ.
Có thể hy vọng hắn nhìn thấy gì chứ?
Vân Thanh vội vàng mang thuốc trở về.
Trên đường về, cô tự bắt mạch cho mình, xác nhận sức khỏe ổn định, liền quên mất chuyện gặp kẻ điên trong rừng trúc.
Trước mắt, cô lo lắng Tiêu Dao Tử và Hoắc Cảnh Thâm sẽ không vui vẻ nói chuyện cùng nhau.
Dầu sao, Tiêu Dao Tử suýt chút nữa đã khắc chữ ghét Hoắc Cảnh Thâm lên mặt, còn Hoắc Cảnh Thâm thì tính khí lạnh lùng… Hai người này giống như thùng thuốc nồ và tảng băng, một khi va chạm vào nhau thì quả thực không thể tưởng tượng nổi..
Nhưng, khi Vân Thanh trở lại biệt thự, cô bất ngờ khi nhìn thấy một khung cảnh yên bình.
Hoắc Cảnh Thâm và Tiêu Dao Tử đang ngồi chơi cờ
vây.
Bầu không khí vô cùng hài hòa.
Ngoại trừ
Tiêu Dao Tử nghiêm túc: “Ta đã già mắt kém, lại nhìn lầm chỗ, cho ta đi lại được không?”
Lí do lí trấu, lại nói với cái giọng cũ … Ngay cả Vân Thanh cũng cảm thấy có chút xấu hổ khi gọi người này là sư phụ.
Hoắc Cảnh Thâm thản nhiên nói: “Được, nhưng ông có đi lại bao nhiêu bước cũng không thắng được.”
Đúng là chồng cô, rất kiêu ngạo.
Thấy khuôn mặt già nua của Tiêu Dao Tử có chút cáng thẳng, Vân Thanh không thề không nỡ.
Lúc Hoắc Cảnh Thâm đứng dậy rót trà, Vân Thanh đi tới kéo cổ tay Hoắc Cảnh Thâm.
“Sư phụ em không thể thua được, anh nhường ông ấy một tí, để ông ấy thắng đi.”
Hoắc Cảnh Thâm hơi nhíu mày, thành thật nói: “Hơi khó
một chút.
Khi Tiêu Dao Tử đang chăm chú nhìn bàn cờ, Vân Thanh cúi người, hôn vào khóe miệng Hoắc Cảnh Thâm.
“Xin anh đấy.” Cô nhẹ nhàng nũng nịu.
Hoắc Cảnh Thâm: “…Anh sẽ cố hết sức.”
Nửa giờ sau.
“Thắng rồi!” Tiêu Dao Tử mừng rõ’ như một đứa trẻ. ông thoải mái hẳn, cười híp cả mắt nhìn người đàn ông đối diện, “Thắng rồi! Tiểu Hoắc, cậu có biết điều này nghĩa là gì không?”
Điều đó có nghĩa là đồ đệ của ông nũng nịu rất có ích.
Hoắc Cảnh Thâm cúi đầu uống trà, không nói gì.
Tiêu Dao Tử vui mừng: “Điều đó cho thấy những người trẻ tuồi không nên quá kiêu ngạo, nên khiêm tốn hơn! Mà tài nghệ chơi cờ của ta, vẫn không kém đi chút nào!!”
Vân Thanh không đành lòng nhìn thẳng, tiễn khách.
“Sư phụ, cũng đã muộn, người trở về nghỉ ngơi đi, con tiễn người!”
Vân Thanh đưa Tiêu Dao Tử ra ngoài.
Sau khi không nhìn thấy Hoắc Cảnh Thâm, Vân Thanh mới nghiêm túc, hạ thấp giọng hỏi: “Sư phụ, ngươi biết thuật tẩy huyết không? Cơ thề Hoắc Cảnh Thâm có thể tiến hành thuật này không?”