Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 362




Nghê Hoan đi vào từ cửa bên trong bóng tối, suýt chút nữa không nhận ra con trai mình.

Nhưng cậu bé tiểu Bảo vừa thấy mẹ liền lén chớp mắt với mẹ.

Đây là mật mã nhỏ giữa mẹ con cùa họ.

Nghê Hoan che miệng để che giấu sự chán nản và buồn bã.

Khi tiểu Bảo ở bên cô, thằng bé luôn mặc quần áo cũ đã được giặt trắng.

Thằng bé không bao giờ phàn nàn, rất hiểu chuyện và ân cần.

Cô ấy thực sự không phải là một người mẹ đảm đang, cô ấy nợ con của mình quá nhiều…

“Ai muốn trờ thành người đầu tiên thử vai?”

“Tôi thử.” Liễu Từ tự tin đứng lên, mang t heo dáng vè kiểu ngạo nhất định phải thắng.

Cô ta đã học thuộc kịch bản, đấu với một thằng nhóc có gì khỏ khàn?

Bối cảnh cũng rất đơn giản: đầu tiên là tiểu quỷ nghịch ngợm trong hoa viên, sau đó Liễu Từ đi vào trong gương, đứa nhỏ nhào vào tronglòng cô ta, nước hoa quả rơi vãi khắp sàn, đứa nhỏ bị mùi nước hoa của cô hấp dẫn, sau đó ngước lên tưởng mình nhìn thấy một nàng tiên.

Cô ta lại quỳ xuống và nói với thằng nhóc: “Phải ngoan nhé”

Chỉ vậy thôi.

Liễu Từ tràn đầy tự tin, cô ta chắc chắn sẽ có thể vượt qua trong vòng một lần!

Cô ta không nhận ra tiểu Bảo, chỉ nghĩ rằng đứa trẻ này rất tinh tế và xinh đẹp, giống như con lai vậy.

Xung quanh có bao nhiêu ánh mắt đang quan sát, Liễu Từ lộ ra một nụ cười cực kỳ dịu dàng với tiểu Bảo, muốn lại gần cậu: “Đừng càng thẳng nha tiểu Bảo, chị sẽ giúp em.” Vừa nói xong, cô ta vừa đưa tay xoa xoa đầu tiểu Bảo.

Người phụ nữ xấu xa!

Sau khi bắt nạt mẹ thằng bé, cồ ta vẫn muốn đến gần thằng

bé!

Tiểu Bảo vẻ mặt chán ghét lui về phía sau vài bước, oán trách nói: “Thật xấu hổ, cô lớn hơn mẹ của cháu mà còn muốn cháu gọi cô là chị!”

Giọng nói không nhỏ, mọi người xung quanh đều có thề nghe thấy rõ ràng, có vài người nhìn không được mà cười lớn tiếng.

Đúng là đồ vồ học!

Liểu Từ rất tức giận, nhưng cô ta không dám thể hiện sự tức giận của mình khi máy quay hướng về phía cô ta.

Các nhân viên bước tới để xịt nước hoa cho Liễu Từ.

Máy ảnh đã được căn chỉnh, ngay khi bật máy, Liễu Từ đã nhanh chóng vào trạng thái, cô ta biết quá rõ góc độ nào trông phù hợp nhất với mình.

Với ba phần tư góc nghiêng, Liễu Từ nở một nụ cười ngọt ngào mà cô ta cho là xinh đẹp và bất khả chiến bại, mỗi bước đi của cô ta đều uyển chuyển, như thể cô ta đang thực sự bước đi trong một khu vườn thơm ngát.

“A!!” Đột nhiên, Liễu Từ kêu lên một tiếng.

Tiểu Bảo đồ một cốc nước sôi lên người cô ta.

Cô ta đang mặc một chiếc váy bông, tắt cả nước làm bỏng da cô ta.

Liễu Từ tức giận trừng mắt nhìn kẻ chủ mưu trước mặt, suýt chút nữa đã chửi rủa, nhưng may mắn thay, lý trí còn sót lại của cô ta đã chặn miệng cô ta lại.

Cô cứng ngắc hỏi: “Cháu làm gì vậy? Sao cháu lại tạt nước nóng như vậy vào người cô?”

“Xin lỗ cồ ạ, cháu lấy lộn ly rồi.” Tiểu Bảo hạ khỏe miệng đang nhếch lên, mở to đôi mắt ngây thơ và ngoan ngoãn xin lỗi Liễu Từ.

Vân Thanh ở nơi tối đứng nhìn, nhịn không được mà câu môi.

Thằng bé này, thật là biết diễn.

Liễu Từ đương nhiên không muốn tranh cãi một chuyên nhỏ như vậy trước mặt nhiều người, chỉ có thể nén giận lau chùi quần áo.

Để gây ắn tượng về sự chuyên nghiệp với Vân tồng, Liễu Từ thậm chí còn không xử lý chỗ bị nóng, liền bị yêu cầu diễn lại từ đầu!

Vân Thanh đương nhiên đã hài lòng.

Ba phút sau…

“A!!”

Tiếng hét của Liễu Từ ngày càng kinh khủng.

Lần này không phải nước nóng, mà là nước đá!

Tắt cả đều ở cùng một nơi!

Khuôn mặt của Liễu Từ biến dạng vì đau đớn.

Tiểu Bảo cầm chiếc cốc rỗng không, nó vẫn còn vẻ mặt vô tội cùng áy náy: “Thực sự xin lỗi ạ…”

“Là mày cố ý! Đồ vô học, hôm nay tao thay mẹ mày dạy dỗ mày!”

Hôm nay ta cho mẹ ngươi dạy những thứ thất học!” Liễu Từ hét lên một tiếng, không thề kiềm chế được nữa, cô ta lao đến và tát vào mặt tiểu Bảo một cách dã man.

“Cồ dám đánh thằng bé, cô thử xem!” Nghê Hoan xông lên phía trước, che chắn con trai mình sau lưng, khắp người có gai, nhìn chằm chằm Liễu Từ cảnh cáo.

Lúc này, máy quay mới chụp được khuôn mặt nghiêng của Nghê Hoan, với những đường nét lạnh lùng và vẻ mặt bướng bỉnh, mang vẻ đẹp u buồn, cứng cỏi nhưng đầy rung động.

Ngoài ra, tiểu Bảo được cô che chở phía sau, hai tay nhỏ bé đang nắm góc áo của cô, tựa lưng vô cùng thoải mái…

Vân Thanh nheo mắt, thì thầm với nhiếp ảnh gia bên cạnh, “Chụp ảnh đi!”

Tái sinh …

Cô nghĩ không ai phù họp với chủ đề này hơn Nghê Hoan.

Đứng dưới ánh đèn sân khấu, Liễu Từ khồng biết rằng mình đã bị gạch tên.

Cô ta trừng mắt nhìn Nghê Hoan, nhìn thấy đứa nhỏ trốn sau lưng, Liễu Từ phản ứng lại: “Được rồi, vốn dĩ thằng nhóc này tiểu tử này là con của cô! Cô nói nó hại tôi đúng không?! Quả nhiên là một cái loại, tuổi nhỏ như mà đã độc ác như vậy, lớn lên cũng không nphải là loại tốt đẹp gì!”

Nghê Hoan không chịu nổi nũ’a, nhỏ giọng nói với con trai: “Nhắm mắt lại bịt tai lại đi con!”

Tiểu Bảo lập tức nghe lời, bịt tai lại, nhưng lại hơi mở mí mắt, lộ ra vẻ hưng phấn!

Đã quá, cuối cùng cũng có thể thấy mẹ đánh người rồi!

Quả nhiên, Nghê Hoan nới lỏng cồ tay, lạnh lùng bước tới, tát mạnh vào miệng Liễu Từ.

Liễu Từ không ngờ rằng cô ấy thực sự dám làm điều đó, không kịp đề phòng, miệng đầy máu, như thể cô ta chỉ còn một chiếc răng lung lay …

“Con khốn! Tao sẽ giết mày!!!” Liễu Từ tức giận đến mức lao tới, định ra tay.

“Dừng tay!” Trong bóng tối truyền đến một tiếng lạnh lùng.

Luồng khí mạnh mẽ vô hình buộc Liễu Từ phải đóng báng tại chỗ.

Bóng dáng của Vân Thanh từ từ bước về phía ánh sáng.

Cô liếc nhìn mẹ con Nghê Hoan, ánh mắt hờ hững rơi trên người Liễu Từ: “Liễu tiều thư, cô cho rằng đây là chợ rau sao?” Liễu Từ tức giận, miệng đầy máu, vẻ mặt vừa buồn cười vừa cay nghiệt “Cô là cái thá gì ….?”

“Liễu tiều thư, tư cách phòng vấn của cồ đã bị loại.” Vân Thanh không thèm nói nhảm với cô ta, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách “Ôn Ni, gọi bảo vệ! Mời cồ ta ra khỏi đây.”

“Vâng, Vân tồng.”

Vân …Vân tồng?!

Liễu Từ mở to mắt không thể tin được, người phụ nữ này là chủ tịch?

“Thả tôi ra!”

Liễu Từ hất tay nhân viên bảo vệ đang kéo cô ta đi, tức giận trừng mắt nhìn Vân Thanh “Vân tổng, chính cô là người giật dây….là cô cố ý!”

“Vậy thì đã sao?” Vân Thanh liếc xéo, khinh bỉ liếc cô ta một cái, kiêu ngạo “Tôi cố ý, cô có thể làm được gì?”