Vân Thanh bị nụ cười này mê hoặc, người đàn ông trước mặt, rõ ràng hai tay dính đầy máu tươi, nửa người cũng bị máu nhuốm đỏ.
Nhưng khi hắn mỉm cười với cô, lại có cảm giác rất sạch sẽ.
Vân Thanh lẩn tránh đôi mắt trong sáng của hắn, để vệ sĩ mở cửa phòng giam.
Mục Từ toàn thân đầy máu đang nằm dưới đất, vẫn còn hơi thở.
Mạc Bắc Chu kéo vạt áo cô, như thể sợ cô hiểu lầm, dè dặt nói: “Tôi không giết hắn.”
Vì cô không thích, nên đã lâu anh ta không giết người… Cho dù có phẫn nộ, cũng cố gắng kiềm soát bản thân.
Vân Thanh quay đầu lại nhìn người đàn ông người nhuốm đầy máu, đôi mắt trầm lặng, hoài nghi hỏi: “Mạc Bắc Chu, có phải rất lâu trước đây…anh đã quen tôi?”
Không biết Mạc Bắc Chu nhớ ra điều gì, nhẹ nhàng mỉm cười.
Nụ cười đó như gợi nhớ lại, nhưng anh lại lắc đầu: “Không phải.”
Anh ta đã đồng ý với người đó, tuyệt đối sẽ không nhắc lại chuyên trước kia trước mặt cô…
Người đó nói: “A Bắc, nếu như con muốn Tiều Vân Đóa sống một cuộc sống bình yên, vậy thì hãy đề nó quên đi chuyện cũ.”
Vân Thanh nghi ngờ nhíu mày, nửa tin nửa ngờ.
Nhưng Mạc Bắc Chu không muốn nói, cô cũng chả hỏi thêm được gì.
Vân Thanh sai người đưa Mục Từ đang hôn mê, mất máu đi chữa trị.
Trong lòng cô đã đoán được ai âm thầm sai Mục Từ tới giết mình, nhưng cô cần giữ lại bằng chứng, còn tung tích của Vân Nghiên Thư…
“Đề tôi xem vết thương cho anh.”
Vân Thanh chìa tay về phía Mạc Bắc Chu, nhưng anh ta lại thấp thỏm lo âu lùi lại phía sau, nhíu mày nói: “Bẩn.”
Vân Thanh biết anh ta có ý gì.
Anh ta đang nói bản thân mình bần…
Đột nhiên cô có chút thương tâm, tiến lên một bước, ánh mắt ấm áp, dịu dàng nói: “Anh vì cứu tôi mới bị thương. Mạc Bắc Chu, tôi không sợ máu trên người anh, cũng không cảm thấy người anh bẩn, mau qua đây.”
Mạc Bắc Chu nghe xong liền đấu tranh, trong lúc còn hoài nghi, anh đã bị Vân Thanh kéo qua đó.
Cô mạnh mẽ cởi áo của Mạc Bắc Chu.
Chì thấy phần tim anh có một vết thương, bị đạn bắn xuyên qua.
Vân Thanh nhìn thấy rất đau lòng, “Đau lắm, có phải không?”
Mạc Bắc Chu nhìn gương mặt lo lắng của cô, khóe miệng cong lên, lắc đầu nói: “Không đau.”
Vân Thanh lườm anh ta một cái.
“Ngồi xuống.”
Mạc Bắc Chu giống như một chú cún cưng nghe lời, cũng phối hợp ngồi xuống.
Vân Thanh mở túi thuốc ra, lấy một chiếc bình trắng ở bên trong, đồ phần thuốc bột ra, rắc lên trên vết thương của Mạc Bắc Chu.
“Anh cố gắng chịu đau một chút, tôi sẽ xử lý vết thương.”
“ừm.” Mạc Bắc Chu đáp lời, ánh mắt rời khỏi gương mặt cô.
Nỗi đau khi gắp viên đạn ra, người bình thường khó mà chịu đựng nổi, có thể chịu đau cũng đau tới toát mồ hôi.
Nhưng sau cuộc tiểu phẫu đơn giản này, người toát mồ hôi
lại là Vân Thanh, cô bàng bó vết thương cho Mạc Bắc Chu xong, vừa ngẳng đầu, đã va vào đôi mắt màu xanh lam của anh ta.
Nỏ trong veo như mặt hồ dưới ánh mặt trời.
Khi bắt gặp ánh mắt của cồ, anh ta nở nụ cười, rạng rỡ.
Vân Thanh:
Đứa trẻ này thật ngốc ngếch mà.
“Còn có chỗ không thoải mái sao?”
Mạc Bắc Chu bất giác lắc đầu, sau đó lại lập tức gật đầu: “Không thoải mái có thể tìm cồ không?”
Vân Thanh có chút buồn cười: “Anh không sao cũng có thể tới tìm tôi.”
“Thật sao?”
Đôi mắt Mạc Bắc Chu sáng lên.
Trong sáng thuần khiết giống như một đứa trẻ.
Vân Thanh không khỏi cảm động, dù người đàn ồng này có
lai lịch không rõ ràng, rất bí ẩn, nhưng anh ta không tiếc tính mạng cửu cô…cô không muốn nghĩ xấu về anh ta.
Vân Thanh thu dọn đồ đạc, đứng dậy chuẩn bị rời đi, lại bị Mạc Bắc Chu nắm lấy cổ tay.
“Cô muốn tới tìm Hoắc Cành Thâm?”
Anh ta nắm tay rất chặt, nhưng Vân Thanh nhíu mày, Mạc Bắc Chu lập tức thả lỏng, giống như đứa trẻ vừa làm chuyện gì sai.
“Xin lỗi…”
Trong mắt anh ta, cô giống như một món đồ sứ dễ vỡ.
Đối với người thế này, Vân Thanh có muốn cũng chẳng thể tức giận.
Cô kiên nhẫn nói: “Tôi không thể rời khỏi Hoắc Cảnh Thâm, tôi yêu anh ấy.”
Chữ yêu này, Mạc Bắc Chu nghe vô cùng chói tai.
Đôi mắt xanh lam của người đàn ông trĩu nặng: “Nhưng Hoắc Cảnh Thâm sẽ không yêu cô, anh ta phát bệnh, sẽ chỉ làm tổn thương cồ mà thôi!”
“Anh ấy sẽ không như vậy!” Vân Thanh khẳng định chắc nịch, rồi cồ cong môi, thờ ơ quay người, “Cho dù anh làm vậy, cũng chẳng sao hết. Tôi sẽ ở bên anh ấy, chữa bệnh cho anh.”
Cho dù anh là Hoắc Cảnh Thâm hay Bạc Cảnh Sâm, cũng đều là người cô yêu.
Cồ sẽ khồng buồng tay!
Cho dù phải trả giá gì, cô cũng sẽ ở bên anh.
Vân Thanh cứ đi mà không ngoảnh đầu lại
Cửa phòng giam không đóng lại, sự báo đáp mà cô dành cho Mạc Bắc Chu, dù đi hay ở lại, cũng tùy ý anh ta.
Mạc Bắc Chu nhìn chằm chằm bóng dáng cô, đôi mắt xanh lam, dần dần nhuốm màu tím…Anh ta đấm mạnh vào tường, để lại một vết lõm lớn trên bức tường đồng.