Anh không nhở mình đi sát Tần Dĩ Nhu khi nào.
Vân Thanh khó chịu, trông vẻ buồn bã.
Cồ cỏ nói nhiều chăng nữa cũng không có ích gì.
Câu này của Hoắc Cảnh Thâm “Không thấy” rõ ràng là đang bênh vực Tần Dĩ Nhu!
Cô không khỏi nghĩ đến lời Lưu Phong nói lúc trước, Tần Dĩ Nhu luôn khác biệt, dù là Hoắc lão phu nhân hay Hoắc Cảnh Thâm…trong lòng họ, Tần Dĩ Nhu đều có một vị trí nhất định, chỉ là vị trí này thế nào…
Vân Thanh cắn môi, vẻ mặt ảm đạm.
Hoắc Cảnh Thâm phát hiện sự khác thường của cô, cau mày: “Thanh Thanh…”
“Mẹ gọi em rồi, anh uống thuốc xong thì nghỉ ngơi đi. Ngày mai gặp.”
Vân Thanh ngắt lời anh, rồi cúp máy.
Cô vùi mặt vào gối, một lát sau, ngẩng đầu nhìn điện thoại, không có động tĩnh gì.
Hoắc Cảnh Thâm không gọi tới, ngay cả tin nhắn cũng không có!
Chắc chắc anh cảm thấy cô khó hiểu, lại đố kỵ…
Nhưng cô không ủ rũ bao lâu, đã nhận được điện thoại của Tạ Lãng.
“Lão đại, kết quả giám định chị muốn đã có!”
Nhanh vậy!
Vân Thanh hồi hộp, cồ có chút lo lắng bất an cắn móng tay, giọng run run: “Thế nào”
Chỉ 3 chữ ngắn ngủi, dường như tiêu hao sức lực của cô…
Vân Thanh vốn tưởng rằng bản thân không sợ hãi, nhưng kết quả trước mắt, cô mới nhận ra, cô thật sự lo sợ!
Tạ Lãng ở bên cười bật cười thành tiếng: “Lão đại, đúng là chị lo nghĩ nhiều rồi! Kết quả giám định giấy trắng mực đen, hai người là mẹ con ruột!” Đợi đã, em chụp gửi cho chị!”
Nghe được câu trả lời này, dây thần kinh căng cứng của Vân Thanh bỗng nhiên thả lỏng, cô nằm trên giường, thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn đi nhìn lại mấy lần kết quả giám định mà Tạ Lãng gửi, xác nhận không sai, mây mù bao trùm trái tim Vân Thanh đã tan biến bớt, cảm giác hạnh phúc rất chân thực.
vẫn tốt, Khương Như Tâm không lừa cồ…Cồ có gia đình, có cha mẹ, không phải là đứa trẻ không ai cần!
11 năm qua, cũng không sống trong lời nói dối.
Cuối cùng, cô gửi tin nhắn cho Hoắc Cảnh Thâm.
— [Kết quả giám định có rồi, Khương Như Tâm là mẹ ruột của em.”
Nhưng sau khi gửi tin nhắn, tới gần lúc đi ngủ, cô mới nhận được tin nhắn của Hoắc Cảnh Thâm.
Hoắc Cảnh Thâm: [ừm, vậy thì tốt.]
Chỉ vài chữ, cách màn hình điện thoại không thể nhìn được cảm xúc.
Vân Thanh vẫn giận Hoắc Cảnh Thâm, cũng không trả lời
lại, tắt điện thoại đi ngủ.
Hôm sau, Vân Thanh thức dậy rất sớm, sửa soạn một lượt tới tham gia lễ mừng thọ của lão phu nhân.
Nhưng người tới đón cô không phải Hoắc Cảnh Thâm mà là Hàn Mặc.
“Phu nhân, tứ gia có chuyện quan trọng cần xử lý, không thể tới, bảo tôi tới đón cô.”
Mặc dù Vân Thanh có chút thất vọng, nhưng cô vẫn gật đầu, không nói gì nhiều, lên xe cùng Hàn Mặc.
Ngự Cảnh Viên xưa kia vắng vẻ lạnh lẽo, nhưng hôm nay, náo nhiệt khác thường.
Một chiếc xe sang trọng dừng trước cổng, Vân Thanh xuống xe liếc nhìn, đều là biển số xe trong Bắc Thành.
Vân Thanh không hề bất ngờ.
Giờ đây Tập đoàn Hoắc thị chỉ còn lại chiếc vỏ rỗng, người của Hoắc gia đã bị Hoắc Cảnh Thâm xử lý.
Người hôm nay tới mới là những vị khách đưực Hoắc Cảnh Thâm công nhận.
Hàn Mặc để hai món quà của Vân Thanh vào nơi để quà tặng.
Vân Thanh nheo mắt, ánh mắt hơi lạnh lùng.
Tần Dĩ Nhu đúng lúc nhìn thấy, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Vân Thanh thấy rõ sự chế nhạo trong ánh mắt của Tần Dĩ Nhu, nhưng cố ý bỏ qua.
“Vân tiểu thư, cô tới rồi!” Tần Dĩ Nhu nỏ’ nụ cười ấm áp hiền dịu.
Giọng nói của cô ta không nhỏ, khiến những vị khách xung quanh cũng lần lượt quay đầu lại nhìn về phía Vân Thanh.
Những người này đều không quen cồ, nhưng nhìn từ khí
chất, cách ăn mặc, ai cũng không dám coi thường, những ánh mắt sáng như đèn pha nhìn chằm chằm Vân Thanh, còn có chút nghi hoặc.
Thậm chí có người hỏi: “Dĩ Nhu, vị này là?”
Họ đều quen Tần Dĩ Nhu, biết cô là thanh mai trúc mã của Hoắc Cảnh Thâm, cũng coi như người của Hoắc gia được lão phu nhân nuồi dưỡng…nhưng không ai biết Vân Thanh là ai…
Tần Dĩ Nhu đứng trên bậc thềm, liếc nhìn Vân Thanh ờ bên dưới, ánh mắt lấp lấp, giống như chim khống tước cao cao tại thượng kiêu ngạo đắc ý.
Cô ta mỉm cười giới thiệu: “Vị này là Vân Thanh, Vân tiểu thư, cô ấy còn trẻ, nhưng y thuật cao siêu. Mấy tháng gần đây, đều là Vân tiếu thư châm cứu kê thuốc cho Tứ gia, vồ cùng hiệu quả!”
ò, hóa ra cũng chỉ là bác sĩ!
Trong lòng khách quý đã có tính toán.
Một bác sĩ thì cỏ gì đáng đề ý chứ?
Họ lần lượt thu lại ánh mắt tò mò, khồng thèm nhìn Vân
Thanh nữa.
Nhưng thấy sự lạnh lùng trong đôi mắt đen láy của Vân Thanh, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Dĩ Nhu.
Nghe qua, từng lời Tần Dĩ Nhu nói khi nãy đều là khen cô.
Nhưng mấy câu miêu tả qua loa đó, đều phủ nhận hoàn toàn thân phận Hoắc phu nhân của cô!