“ cái gì?” Vân Thanh bị hôn đến nghẹt thở, còn không
phản ứng lại.
Hoắc Cảnh Thâm cau mày “Thay tôi đỡ đạn chuyện ngu xuẩn nay, đừng cỏ lần sau nữa.”
Dù biết súng không có đạn nhưng khi nhìn thấy cô nhào tới, Hoắc Cảnh Thâm cỏ cảm giác tim anh ngừng đập, nỗi sợ hãi bao trùm lấy anh, anh không muốn trải qua cảm giác hoảng sợ đển nghẹt thở khi chết lần thứ hai.
Vân Thanh vồ tội: “Làm sao tôi có thể khống chế hành vi bản náng được?”
Quả nhiên, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, thân thể liền vọt tới.
Sau khi cô có thể suy nghĩ, mọi người đã ở trước mặt Hoắc Cảnh Thâm.
“Hoắc tiên sinh.” Vân Thanh ôm khuôn mặt tuấn tú không mấy hấp dẫn của Hoắc Cảnh Thâm, khá nghiêm túc “Lần sau, tôi nhất định sẽ lại xông lên! Nhưng mà…”
Cô cau mày, tức giận đển trước mặt Hoắc Cảnh Thâm,
quay người ra trước.
“Anh có thể bảo đảm với tôi, sẽ không để cho mình rơi vào loại này nguy hiểm nữa? Cho dù là giả, cũng không thể dọa tôi như vậy!”
Đôi mắt đen của Hoắc Cảnh Thâm phản chiếu khuôn mặt hơi tái nhợt của cô gái, cô thật sự sợ hãi Ánh mắt Hoắc
Cảnh Thâm khẽ lóe lên, anh ôm cồ vào lòng, dùng bàn tay to vuốt ve mái tóc dài của cô, trầm giọng hỏi “Vậy là thích tôi?”
Giọng nói của anh rất nhẹ, mang theo vài phần ngạc nhiên nghe không hiểu Vân Thanh.
Cô không biết anh đang sợ cái gì, nhưng cô ôn chặt eo của anh, nghiêm túc nói “Em yêu anh, Hoắc Cảnh Thâm, em yêu anh.”
Yêu
Hoắc Cảnh Thâm câu khỏe môi, tỏ ý cười nhưng không lọt vào đáy mắt.
Cô gái nhò của anh, còn không biết yêu anh ta là chuyện
sai trái đến mức nào….
Ăn xong bữa sáng, Hoắc Cảnh Thâm đưa Vân Thanh quay về biệt thự, xe đến ngã tư ngoài cồng, Vân Thanh nói dừng lại.
Chiếc Maybach màu đen lập tức dừng lại.
Vân Thanh có chút không an tâm nhìn người đàn ồng bên cạnh.
“Em nói với mẹ, tối nay em qua đên với Chung Li….”
Giờ này, Khương Như Tâm chắc chắn có ỏ’ nhà, nếu như nhìn thấy xe của Hoắc Cảnh Thâm đưa cô về, Khương phu nhân chắc chắn sẽ nổi điên lên.
Hoắc Cảnh Thâm xoa đầu cồ “ừm, về đi.”
Vân Thanh ôm mặt anh hôn một cái, thật lòng thề “Em sẽ làm tốt công tác tư tưởng của mẹ, cố gắng để Hoắc tiên sinh vào nhà em một cách công khai càng sớm càng tốt.”
Hoắc Cảnh Thâm không ý kiến gì câu môi “Anh đợi.”
Nhìn Vân Thanh xuống xe, bóng lưng biến mất ở cồng biệt thự Vân gia, nụ cười nhàn nhạt trên mày Hoắc Cảnh Thâm
bị một tầng sương mù càng sâu bao phủ, anh rút điếu thuốc trong ngán tủ ra, châm một điếu, rít một hơi thật sâu. Sau đó, những bức ảnh trong ngăn lửng của chiếc ví đã được lấy ra.
Bức ảnh đã úa vàng từ lâu, một nam một nữ đang dựa vào nhau, giống như một đôi tình nhân… Đôi lông mày sâu thẳm lạnh lùng của người đàn ông giống hệt Hoắc Cảnh Thâm..
Hoắc Viên Cô.
Là tên của ba ruột anh….
Một mình Vân Thanh quay về biệt thự,cCửa không đóng chặt, cô mở ra đi vào, lại phát hiện trong hành lang có một đôi giày nam…
Ngay sau đó, cô nghe thấy giọng nói giận dữ hét lên của Vân Hiến Tôn trong phòng khách.
“Khương Như Tâm, đừng nghĩ rằng tôi có lỗi với bà! Cái sừng bà cắm cho tôi không đủ dài sao?!”
“Ông đang nói nhảm cái gì vậy?” Giọng nói của Khương Như Tâm, bà rất ít khi lớn tiếng như vậy, nhưng giọng nói cao vút không che đậy được sự cắn rứt lương tâm.
Vân Thanh vốn định đi vào, nhưng lại thôi.
Ngàn cách bởi một bức tường.
Vân Hiển Tôn đỏ mặt trừng mắt nhìn Khương Như Tâm trên ghế sồ pha, ngạo mạn cười nhạo: “… Tôi đang nói nhảm sao? Bà có dám để Vân Thanh làm xét nghiệm quan hệ cha con với tồi không?! Để xem nó là hạt giống của ai.”
Những lời này hoàn toàn khiến Khương Như Tâm đổ vỡ.
Bản chất bà ngây thơ, nhưng cũng nhát gan và nhút nhát… Nếu bí mật từ hai mươi nám trước bị bại lộ, sẽ có đại loạn…
Khuôn mặt của Khương Như Tâm tái nhọt, bà run giọng hỏi: “Ông rốt cuộc muốn làm gì?”
Bà phản ứng lại, đánh trúng trái tim của Vân Hiền Tôn, khiến ông ta càng đắc ý, bất kể là hai mươi nàm trước hay hôm nay, ông ta đều có thề khiến Khương Như Tâm chết!”
“Trong vòng ba ngày, tôi muốn bà nghĩ biện pháp đem tập đoàn Vân thị tất cả mọi thứ trả lại cho tôi!” Vân Hiển Tôn ngồi ở trên ghế sa lon như ra điều kiện, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm bà. Qúet qua cán phòng một vòng “Còn cái biệt thự này, đều là của tồi! Nếu bà không làm được…”
“Tồi làm được” Khương Như Tâm vội vàng đồng ý. …
Bà tuyệt đối không được đế Vân Thanh biết chuyện đã xảy ra khi đó!
“Vậy tôi chờ tin tức của bà.”
Mục đích của Vân Hiển Tôn đã đạt được, lúc này ông ta mới hài lòng nhấc mông, cầm áo khoác bước ra ngoài.
Nhưng, vừa đi tới góc hiên, liền bị một trận gió to đập thẳng vào đầu, Vân Hiển Tôn sửng sốt, khi định thần lại, liền nhìn thấy người phụ nũ’ rõ ràng xuất hiện trước mặt, chính là con của ông ta.
Vân Hiền Tôn theo bản năng nuốt nước miếng, cố gắng gượng ép: “Súc sinh, mày dám đánh tao!”
“Vân tồng tới cửa nhà không phải là tìm tôi ư? Hơn nữa, tôi cũng không phải con ruột của ông, không tính là bất hiếu.” Vân Thanh cười lạnh một tiếng, từng bước một ép tới, Vân Hiền Tôn ngoan ngoãn lùi lại, cuối cùng vấp phải tấm thảm phía sau, ngã như chó ăn cứt.